Trong căn phòng nhỏ chật chội, tay chân người đàn ông đầu trọc bị trói trên ghế, quần áo dính vết máu do roi quật, thương tích chồng chất.
“Người sau lưng mày là ai? Tên gọi là gì, không nói tao giết chết mày.” Hắc ca hai tay ôm ngực, mặt lãnh khốc đứng trước mặt tên đầu trọc.
Mà đối phương không trả lời hắn, Hắc ca thấy vậy tát gã một cái, động tác tàn nhẫn, ra tay nhanh chóng.
Đối phương bị đánh muốn rách cả mí mắt, hung tợn trừng Hắc ca.
Tên đầu trọc này gọi là Cẩu Tử, mấy ngày trước cùng các anh em lên kế hoạch tại hội đấu giá trộm lấy châu báu cùng đồ sứ Viên Minh Viên, khi hội đấu giá tiến hành được một nửa, Hắc ca xuất hiện ở kho bảo vật mang thủ hạ đả thương gã.
Trong đó một người anh em thông minh, lén lút thành công tránh thoát Hắc ca đem bảo vật trộm lấy giấu kỹ, giả dạng làm người bình thường rời đi buổi đấu giá.
Còn dư hai người anh em không địch lại đối phương, mang theo gã trốn, kết quả lúc leo tường, Hắc ca mang theo người của sở cảnh sát xuất hiện, dùng tội danh trộm cướp bắt gã.
Tuy rằng bị tóm, nhưng gã không sợ. Bởi vì thân phận gã chỉ là một nhân viên phục vụ quán rượu bình thường, hơn nữa không có động cơ cùng chứng cứ trộm cướp châu báu, chẳng bao lâu nữa gã sẽ được thả.
Vì người sở cảnh căn bản không biết bọn họ trộm châu báu, chỉ có Hắc ca biết.
Nhưng hôm nay gã không được thả, mà bị Hắc ca tra tấn, khả năng duy nhất là Hoắc Lệ cấu kết cùng người sở cảnh sát, bán đấu giá châu báu Viên Minh Viên là giả, bắt người là thật.
“Phụt.” Cẩu Tử nói.
Hắc ca lau ngụm nước trên mặt, quăng gã một cái tát, nói rằng: “Một năm trước Hoắc gia nội loạn, Hoắc gia nhậm chức vị trí gia chủ, năm người đêm khuya đi đến Hoắc gia, cuỗm hết toàn bộ vật đáng tiền, sau đó giết chết Hoắc đại lang.”
“Để lại một tờ giấy manh mối chỉ về phía bộ chính trị, muốn mượn dao Hoắc gia giết người, giết chết người gọi là Mao Cống Hiến, một quan chức cấp cao của bộ chính trị.”
“Đáng tiếc manh mối ẩn nấp của tụi mày làm chưa đủ tốt, một năm nay thậm chí cùng người bộ chính trị nối dây, bị tao tra ra được. Nguyên nhân bọn mày trộm lấy Viên Minh Viên là, muốn bán cho đối thủ một mất một còn của Mao Cống Hiến, hoặc là chuẩn bị bán ra nước ngoài kiếm khoản tiền lớn.”
“Viên Minh Viên di chỉ nộp lên quốc gia là một công lớn, tụi mày không muốn vật này rơi vào trong tay Mao Cống Hiến.”
Cẩu Tử hừ lạnh một tiếng, nghe Hắc ca ầm ĩ không ngừng, người này nói một đống lời nhảm không biết là nói cho ai nghe.
Sau đó Cẩu Tử biết, người nọ là thông qua lỗ tai gã nói cho ông chủ nghe.
*
Người được Cẩu Tử gọi là ông chủ giờ phút này đang cùng một ông lão trao đổi, ông lão kia mặc áo khoác dài màu trắng, trong phòng để dụng cụ chữa bệnh.
“Thầy, mấy ngày nay Hoắc Lệ không đến?”