“Nhanh chóng kéo dây thừng!!!”
“Nhanh lên, mụ nội nó, mụ nội nó.”
“Mụ nội ép nó, nhanh lên!”
Ngư nhân trên bến tàu, gió biển thổi nhẹ nhàng, cuốn tiếng còi hàng hóa, tiếng còi của tàu thủy, tiếng gào thét của người đàn ông đan dệt thành một thanh âm nặng nề.
Thanh thế mênh mông cuồn cuộn, sóng lớn mạnh mẽ, vài con chim hải âu ở trên mặt biển màu xanh lam bay lượn, duyên dáng.
Dòng người hỗn độn, tiếng dẫm đạp nổi lên bốn phía, những cái móc câu treo dài mười mấy mét cao chót vót trong mây, đem từng cái từng cái container to lớn từ trên thuyền đặt xuống mặt đất xi măng được chỉ địn, ung dung thoải mái.
Vali vừa đặt trên mặt đất, người đàn ông hùng hùng hổ hổ làm một động tác tay, toàn bộ mười mấy thuỷ thủ vây quanh vali
“Mở ra kiểm hàng.” Người đàn ông la lớn.
“Anh Hắc, hàng không hư tổn.” Nhóm thuỷ thủ cùng rống to kêu lên.
“Không hư hại thì nhanh chóng đóng lại chặt chẽ.”
Được gọi Anh Hắc là người đàn ông cũng như tên, một đôi mắt cá chết sắc bén, vết đao trên mặt như đi ngang qua dòng sông Châu Giang chảy xiết, làm cho hắn thoạt nhìn hung bạo lại độc ác.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, Hải Thân dương hào có thể đi*.” Thuỷ thủ đóng lại valy, đối nhân viên trên thuyền quát.
Cả người quần áo màu đen, ở ngoài mặc áo khoác da trâu, trên cánh tay che kín hình xăm quái thú bạch tuộc, quả thực trở thành điểm đặc trưng của hắn tại bến tàu.
“Hải thần dương hào nhận được, nhận được!”
(*)Hải Thần là tên. Dương:biển, hào:biệt hiệu/biệt danh.
“Đô đô đô ―― “
“Nha ――” tàu buôn to lớn khởi hành, xuất phát ở bến tàu, tại trên mặt biển lật lên tầng tầng sóng lớn, lưu lại từng cái gợn sóng đồ sộ.
“Hải thần dương hào” là tàu buôn đệ nhất Nam thành, tốc độ dỡ hàng nhanh chóng, anh Hắc ngày hôm nay biểu thị rất hài lòng.
“Đám tiểu tử thúi, làm rất tốt, tăng tiền lương cho các người ăn Tết!”
“Anh Hắc.”
Ở cửa bến tàu đi vào một người đàn ông mặc đồ đen, nhưng bất đồng với phong cách ngông cuồng của anh Hắc, người kia mặt không cảm xúc, giọng nói của anh ta bình thản như một con tàu đắm dưới biển cả im lặng hàng ngàn năm.
“Anh Hắc, David đến!” Có một thuỷ thủ chú ý đến nam nhân đi tới, hướng anh Hắc đang đi tuần rống to một tiếng.
Anh Hắc gãi gãi lỗ tai, ôm vị thuỷ thủ này cười to nói: “Yo, hiện giờ chẳng lẽ là gió tây bắc sao? Sao lại đem chó giữ cửa thổi tới chỗ này của tao.”
“Dĩ Đông đi trồng cây, ngày hôm nay đến lượt tôi bàn bạc hàng hóa cùng anh.”
“Mày nói cái gì cơ, Dĩ Đông sẽ đi trồng cây?” Anh Hắc đẩy thuỷ thủ ra, nhanh chân đi về phía David.
Loại chuyện kết nối trọng yếu này, âm tặc Dĩ Đông kia làm sao có khả năng chắp tay nhường cho, lấy danh dự địa vị của mình đùa giỡn.
“Này, Dĩ Đông bị gọi đi bàn chuyện chính trị à. Chỗ bên kia làm chuyện quan trọng hơn, có phải là, mã cha nó, thằng nhóc này thăng chức nhanh dữ!”
“Ông chủ an bài đi trồng cây.” David rút ra sổ ghi chép trong ngực, đi tới từng rương từng rương hàng hóa trước mặt, ghi chép.
Hắc ca đôi mắt chợt lóe nghi hoặc, Dĩ Đông phạm sai cái gì bị ông chủ gọi đi làm loại chuyện này.
“Mày nói có đúng không vậy, đừng nói bừa à nha, chờ chút chờ chút, giời ạ đang làm gì đấy!”
“Vali đó chứa đồ sứ Viên Minh Viên nhập khẩu đó, ôi mày chỉ cần đối chiếu giấy tờ là được đừng tiếp tục mở ra.” Anh Hắc thấy David còn muốn đem đồ sứ bên trong lấy ra, ngay tức khắc dậm chân đi đến kéo hắn ra.
“Mày lẽ nào muốn bị ông chủ chém, đồ vật của hắn không thể chạm vào.” Anh Hắc làm động tác cắt cổ.
“Ông chủ dặn dò.” David nói rằng.
Ông chủ chẳng lẽ bị bệnh hay sao? Anh Hắc không tin được.
Chắc do David cũng bị ông chủ ra tay làm cho khiếp sợ, một người xa lạ lại đáng giá ông chủ dốc lòng đối xử như thế, hắn yên lặng mở miệng nói rằng: “Đưa cho Đào thiếu.”
Nhưng mà câu nói này của hắn quá mức ngắn gọn, Hắc ca cũng không nghe ra được ý tứ hắn: “Thật là một mớ súp hỗn loạn, mày nhanh chóng đem đồ vật thả xuống cho tao, thả xuống!”
“Trong nhà có một người, ông chủ đưa cho cậu ấy.”
“Phụ nữ ―― “
“Cái gì?!”
“Ông chủ tôi có phụ nữ!”
Nhóm thuỷ thủ xưa nay cũng không phải loại người bát quái nhiều chuyện, một đám lão gia thô bỉ cả ngày tại bến tàu làm việc mệt muốn chết, nào có tin tức lưu thông như những người nhàn nhã bên ngoài.
Cho nên David vừa nói, mấy người đàn ông ngừng công việc trong tay khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn, tiếp đó cao hứng khua tay múa chân.
Anh Hắc gãi gãi lỗ tai, rống to: “Làm việc, ồn ào ẫm ĩ cái vẹo gì.”
Bến tàu yên tĩnh một giây.
Không vì cái gì khác, bởi vì toàn bộ nam thành Hoắc Lệ trả lương cao nhất.
Vì thế nhóm thuỷ thủ đều ôm ấp tâm lý cảm kích với Hoắc Lệ, một ông chủ lớn lương thiện tốt bụng.