• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một ngày là đủ làm cho Nam thành phát sinh chuyện long trời lở đất, hiện tại đem tin tức thả ra là vừa vặn.”

“Vâng, bây giờ Hoắc Lệ vẫn ở trên núi.”

“Yên tâm, hắn không nổi lòng nghi ngờ, được được được.”

Nhị Mao kéo thấp mũ, cúp điện thoại giơ tay lên nhìn đồng hồ, cây kim trong đồng hồ màu vàng lớn đúng lúc chỉ mười hai giờ trưa.

Hắn gật đầu về phía người phục vụ ở quầy, xoay người rời khỏi khách sạn, mà bên trong quán rượu nhỏ bên Nam thành, Kính mắt cũng cúp điện thoại, đẩy đẩy mắt kính đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: “Bắt đầu kế hoạch A.”

“Các người là ai, mời tôi tới đây là muốn làm gì?”

Trên một chiếc ghế sofa trong góc quán rượu, thiếu nữ cột bím tóc mặc váy hoa nhỏ nắm chặt hai tay, vạt áo ngay ngắn, ánh mắt cảnh giác quét qua đám người.

Một người là ông chú tả tơi đang đứng trước quầy bar, một người đang ngồi trên ghế đẩu đong đưa, xoay mũ trong tay mặt cười hì hì nhìn chằm chằm cô.

Một người mặt không có cảm xúc thỉnh thoảng đỡ kính mắt, thấy thế nào cũng rất quỷ dị.

“Đào Thành Chanh, năm nay mười tám tuổi, anh trai là Đào Thành Võ, một tháng trước mất tích tại nhà bếp, đồng thời để lại một chiếc đồng hồ bỏ túi trong lò sưởi. Cha Đào Thành Đức vì sự nghiệp gia tộc bị tổn thất nặng nề vô tình chọc tới Hoắc Lệ, dẫn đến việc hải sản tươi đánh bắt được trên biển không cách nào tiến vào bến tàu, bị giam giữ.” Kính mắt từ trong lồng ngực lấy ra một cuốn sổ, đi tới trước mặt Đào Thành Chanh đẩy đẩy mắt kính.

” Vì thế Đào Thành Đức luôn cố gắng tìm cách, sau đó từ lão Lưu sở cảnh sát nghe được tin cán bộ cao cấp Mao Cống Hiến bộ chính trị có thể giải quyết cho ông ấy vụ tranh chấp ở bến tàu, dù sao toàn bộ Nam thành ngoại trừ mấy cán bộ cao cấp sở cảnh sát, bộ chính trị cũng không ai dám động tới Hoắc Lệ.”

Đào Thành Chanh càng nghe tay càng run dữ dội hơn, khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi, mà ông chú trước quầy bar cầm ly rượu brandy sảng khoái uống một ngụm, cười không nói.

“Mấy ngày sau Đào Thành Đức biết được Mao Cống Hiến dùng giá cao lén lút truy tìm mua đồ cổ Viên Minh Viên, lòng không kiềm chế được muốn nắm bắt cơ hội tốt này để nịnh nọt ông ta, đưa tiền đưa tài, cũng hỗ trợ cho việc hỏi thăm tin tức.”

Đào Thành Chanh che miệng, trong đôi mắt nổi lên nước, tại sao đối phương biết tất cả mọi chuyện, bọn họ rốt cuộc là ai, muốn gây bất lợi với Đào gia bọn họ sao?

“Vì tin tức này, Đào Thành Đức cả ngày hao tổn tinh thần, cuối cùng bị người bán bán cho với số tiền lớn, mất hết vốn liếng, hiện tại mắc nợ chồng chất.”

Kính mắt lấy ra một tờ bản đồ bày lên bàn, chỉ vào một vị trí trong đó, “Đây là phòng bếp nhà cô.”

“Các anh từ đâu có được bản đồ vị trí nhà của tôi?!!” Đào Thành Chanh vèo phát đứng lên, làm đổ ly nước trước mặt, chỉ vào kính mắt kêu to.

Thủy tinh rơi xuống mặt đất, vang lên âm thanh lanh lảnh.

Nghe tiếng kêu chói tai và tiếng thủy tinh nát tan, thanh niên đang nghịch mũ từ trên ghế đứng dậy đi tới, ồn ào nói rằng: “Phụ nữ ầm ĩ chết, cô biết cái ly này bao nhiêu tiền không? 30 tệ một cái, đàn bà phá của yên lặng cho tôi, ngồi xuống!”

Đào Thành Chanh cắn môi, nhìn đám người hung thần ác sát không cam lòng ngồi lại trên ghế salông: ” Đào gia chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, buông tha chúng tôi đi.”

“Bây giờ Đào gia các người sắp sống không nổi nữa, tôi là tới trợ giúp cô, đừng sợ.”

Kính mắt thấy đã đạt hiệu quả, ngồi cạnh rót một ly nước cho cô, cô gái này đã biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bên kia có rất nhiều thông tin về gia đình họ, hơn nữa còn biết những cử động nhỏ sau lưng cha cô.

“Có muốn biết là ai nuốt tiền cha cô không, khiến Đào gia các người mắc nợ chồng chất, muốn giúp cha cô trả nợ không, muốn báo thù cho anh trai cô không?” Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt hắn nghiêm túc, giọng vừa phải không nhanh không chậm, mang lại cho người ta một loại cảm giác chính nghĩa.

“Là ai, hại cha tôi?”

“Là Hoắc Lệ.” Kính mắt nói rằng.

“Không thể nào.” Cô gái lắc đầu, tay cô run rẩy, nhưng cô không còn sợ hãi như trước, đối phương muốn hại cô sẽ không nói nhiều như vậy.

“Đào tiểu thư chớ bị sự tình ngoài mặt che đậy, chân tướng thường thường cô không đoán được cũng không thấy được, chậm rãi nghe tôi phân tích động cơ của Hoắc Lệ, mời uống nước cho đỡ sợ.”

“Sao anh nói với tôi những chuyện này?” Đào Thành Chanh hỏi.

Kính mắt đẩy ly nước trên bàn, hành động ấm lòng tiến một thêm bước kéo gần quan hệ, “Bởi vì tôi cần sự giúp đỡ của ngài ấy, chúng ta đều là những công dân tốt, ủng hộ lợi ích chung.”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: Kính mắt (nâng kính mắt): Cho tôi một cái tên được không, cứ gọi tôi là kính mắt kính mắt hoài.

Tiểu Đường (dựng thẳng ngón tay cái): Tên gì cũng không quan trọng, mời cậu bắt đầu màn trình diễn, đàng hoàng trịnh trọng nói bậy nói bạ.

Chú Tửu (uống một hớp rượu): Rượu tốt tiền tốt mọi thứ đều tốt, tất cả dựa theo kế hoạch tốt đẹp tiến hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK