Tuy rằng cũng có người vô tội bị vu oan giá họa, nằm không cũng dính đạn, như Nhị Mao trình bày, trên đường đến thăm Đào Thất liền bị David vô duyên vô cớ nổ súng bắn.
Nếu Nhị Mao không dắt súng trong người thì lời David nói quả thật không có chứng cứ, nhưng trên tay Nhị Mao đang nắm súng, tên đi cùng hắn cũng mang súng. Nửa đêm tối trời đi thăm bạn vì sao phải đem súng theo?
Sự xuất hiện của Nhị Mao cũng quá trùng hợp đi, tin tức người của Hoa hồng đen vừa truyền đến hắn ta liền có mặt ở hiện trường, còn tên Tiểu Đường đi cùng hắn kia chính là kẻ mấy tháng trước đã đột nhập định bắt cóc Đào Thất. Tuy rằng Tiểu Đường vừa nhìn thấy Đào Thất vội lấy tay che mặt, nhưng cái mũ beret huyền thoại kia không thể lẫn đi đâu được.
Đào Thất nhớ lại vài tin đồn về kẻ chủ mưu đứng sau tất cả, hai tên trợ thủ đắc lực một tên tinh thông y thuật dược liệu, một tên tinh thông xác suất số liệu.
Mã Môn là bác sĩ, lão ta lại có quen biết với Nhị Mao.
Còn tên Tiểu Đường này gọi là bạn của Nhị Mao, vụ bắt cóc trước đây hắn đi cùng một kẻ đeo kính, cho nên tên đeo kính kia chắc chắn cũng quen biết với Nhị Mao.
Vừa nãy Hắc ca áp giải một kẻ thuộc băng nhóm Hoa hồng đen về biệt thự Hoắc gia, tên đó mở miệng liền tính toán số liệu, tuy rằng hắn ta không đeo kính nhưng khuôn mặt kia Đào Thất vẫn mơ hồ nhận ra. 8 đến 9 phần là kẻ đi cùng Tiểu Đường thực hiện vụ bắt cóc.
Cho nên kết luận lại, Nhị Mao chắc chắn thuộc băng nhóm Hoa hồng đen.
Mà Nhị Mao này, kiếp trước là người báo tin cho Đào Thất rằng Hoắc Lệ gặp mai phục ở bến tàu, kiếp này chẳng lẽ cũng là người báo tin?
Hơn nữa Dĩ Đông kiếp trước cấu kết người ngoài bán đứng Hoắc Lệ, âm mưu lật đổ vị trí của anh. Mà vừa nãy Dĩ Đông bị bắt cùng với một tên thuộc Hoa hồng đen, cho nên kẻ thông đồng với Dĩ Đông chính là Hoa hồng đen?
Đào Thất càng nghĩ càng phẫn nộ, bạn thân của cậu lại là loại người như thế? Nếu không phải Hoắc Lệ dẫn cậu đến đây, cậu cũng không thể ngờ Nhị Mao chính là người hãm hại anh kiếp trước.
“Đào Tử, tôi đang muốn đến thăm cậu, nửa đường không hiểu sao tên cao to này lấy súng bắn tôi! Hắn ta chắc là khó chịu tôi từ lần trước, lần đó hắn còn suýt đánh tôi một trận!” Nhị Mao thấy ánh mắt Đào Thất càng ngày càng xa lạ, vội vàng mồm loa mép giải kêu ca chạy đến bên cạnh cậu.
Nhưng hắn chưa kịp đến gần Đào Thất đã bị David ra đòn ngăn trở, vẻ mặt David lãnh khốc, ánh mắt cảnh cáo trừng lớn.
Hoắc Lệ nắm tay Đào Thất, đi vòng qua hai người kia, đến trước mặt Mao Cống Hiến và cảnh sát Lưu bày ra một nụ cười hiền hòa, khiến cho căng thẳng giữa bọn họ trong nháy mắt giảm đi vài phần.
Vốn có tiếng là kẻ hách dịch làm càn, cảnh sát Lưu nhìn thấy nụ cười này của Hoắc Lệ liền thu liễm, nhất thời trong lòng thay đổi thái độ, khuất phục trước uy danh Hoắc gia.
Hắn cười đến híp mắt, xuống nước muốn lấy lòng Hoắc Lệ: “Hoắc gia quả thực phong độ nho nhã!”
Cảnh sát Lưu vừa dứt lời liền cảm giác một ánh mắt sắc lẹm lia đến trên người hắn, hắn quay đầu phát hiện là thiếu niên tuấn tú đứng bên cạnh đang lườm nguýt.
“Lưu cảnh quan, lời nói nên có chừng mực.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Đào Thất, lần đầu tiên nghe Đào Thất nói chuyện. Mãi về sau này bọn họ mới hiểu, đừng dại dột động đến Đào Thất trước mặt Hoắc Lệ, cũng đừng nghĩ động đến Hoắc Lệ trước mặt vị Đào thiếu này.
Nói xấu Hoắc gia có thể tránh khỏi trừng phạt, nhưng nói xấu Hoắc Lệ tương đương với việc đắc tội Đào Thất, mà một khi bị Đào Thất ghim trong lòng nghĩa là đã mạo phạm tới cả Hoắc gia, chỉ có thể rơi vào kết cục táng gia bại sản, đuổi cùng giết tận.
Muốn nói Nam thành ai là kẻ đáng sợ nhất, không phải Hoắc Lệ mà phải là Đào Thất.
“Mao tiên sinh, ngài nói Nhị Mao không phải tội phạm, nói chúng tôi đang lợi dụng ngài đến bắt con trai ngài, vậy có chứng cứ không?”
“Cảnh sát Lưu, vậy ông nói Nhị Mao là người của Hoa hồng đen, chứng cứ đâu?”
“Các ngài cứ trình bày đi, tôi sẽ phân tích cho các ngài.” Ánh mắt Đào Thất trong suốt tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, khuôn miệng cười mà như không cười, thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Rõ ràng là một thanh niên choai choai miệng còn hôi sữa, vậy mà trên thân lại mặc tây trang, trong tay cầm gậy trượng đen bóng, khiến cho người ta cảm thấy là một người uy nghiêm đứng đắn.
Khiến cho người khác không kìm chế được mà phải chăm chú lắng nghe.
“Các ông nói đi.” Hoắc Lệ đồng ý với đề nghị này.
Lời này của hắn vừa nói ra, mọi người có mặt ở hiện trường đều giật mình, ý của Hoắc gia là vụ án này để cho thiếu niên kia làm chủ?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Đào Thất biến thành quái dị vô cùng, một sủng vật mà cũng nhận được loại đãi ngộ này ư?