“A Võ, còn không qua đây đẩy em trai con.” Ông quay đầu đối Đào Thành Võ phía sau quát mắng, duy trì bộ mặt vừa mất trước mặt Hoắc gia.
“Không muốn.” Tâm Đào Thành Võ cũng lớn, không cho cha gã bậc thang để xuống, dưới ánh mắt lạnh lẽo của ông, bắt tay ôm gáy huýt sáo đi về phía ban công.
Thích nịnh bợ thì có liên quan cái rắm gì đến gã, gã cũng không phải doanh nhân.
Hơn nữa kêu gã đi đẩy cái đồ bụi đời kia, gã sẽ không khống chế được muốn lấy chân đá chết nó.
“Để con.” Đào Thành Chanh đeo lên nụ cười sáng lạn hướng người cha đưa mắt ra hiệu.
“Em trai, em đã đi đâu vậy? Làm chân bị thương đến nỗi phải ngồi xe lăn, đi đi đi ba anh chị em chúng ta ra ban công tụ họp.”
“Cảm ơn Hoắc gia, cảm ơn ngài đã đưa em trai tôi trở về, cảm ơn ngài.” Đào Thành Chanh thanh âm ngọt ngào như chim hoàng oanh, đặc biệt là khi kêu tên Hoắc gia, kêu đến ngọt ngào, Đào Thất cảm giác cậu bị ngọt đến nỗi sắp bị bệnh tiểu đường.
Đào Thất giơ tay ngăn cản ánh mắt của cô, “Chị à, các người nhất định phải cảm ơn Hoắc gia thật tốt, nếu không có anh ấy em sẽ tàn tật cả đời.
Đào Thành Chanh gật đầu, ánh mắt quét một lần nữa trên người Hoắc Lệ, môi cong lên một nụ tươi cười thẹn thùng, từ bên người Hoắc Lệ đẩy Đào Thất đi.
“Đi đi, thật lâu rồi không thấy người nhà chắc em rất nhớ bọn họ.” Hoắc Lệ xoa đầu Đào Thất một phen, giọng nói ôn nhu phảng phất như hóa thành bông vải, ấm áp tràn vào tim của cậu, trêu chọc trái tim.
Hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt giao lưu vô số ngôn ngữ.
Loại ăn ý quen thuộc giữa hai người bọn họ, miệng Đào Thành Chanh há to, giây tiếp theo liền đóng lại, nhưng khóe miệng run rẩy vẫn bán đứng tâm trạng kích động của cô giờ phút này.
“Ha ha ha ha Thất Thất thật có phúc khí, ha ha ha, A Chanh còn không mau mang em trai đi đi.” Đào Thành Đức cười gượng, cũng không biết là sợ cái gì.
Người phụ nữ trong phòng khách nhìn Hoắc Lệ mỉm cười, khiếp sợ đánh đổ champagne trong tay, người hầu nam còn đụng và phải người khác.
Hoắc gia không hổ là đệ nhất mỹ nam Nam thành, con ngươi lúc này hiện lên ý cười phát ra trăm vẻ đẹp (*), chàng trai trắng trẻo nhẹ nhàng a.
(*) 这回眸一笑百媚生: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: nghĩa là liếc mắt nhìn lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh.
Tiểu công tử Đào gia này rất có phúc, ra cửa một chuyến cũng có thể đụng phải Hoắc gia, lại còn được hắn coi trọng.
Thật làm người hâm mộ ghen tị, nếu bản thân mình được đối đãi ôn nhu như vậy thì thật tốt, người phụ nữ sờ cằm lưu luyến ở trên người Đào Thất.
Mà ánh mắt các nam nhân cũng hiện vẻ sùng bái, đây là Hoắc Lệ đó, tự dùng năng lực bản thân mình gây dựng Hoắc gia, tính cách còn bình dị gần gũi lại ôn nhu, thật là hoàn mỹ.
Chỉ có một ít đối thủ ở xã hội thượng lưu từng gặp qua thủ đoạn tàn nhẫn của Hoắc Lệ, sắc mặt tái nhợt cúi đầu, yên lặng rời khỏi bữa tiệc, đám hoa si cùng ngốc tử này, chỉ mong các người đừng đối đầu với Hoắc gia.
Nếu biết Hoắc Lệ sẽ đến, đánh chết bọn họ cũng không muốn gặp phải vị sát thần này.
Trong ánh mắt hiện lên màu sắc khác nhau của đám người người, Đào Thất cùng Đào Thành Chanh rời khỏi phòng khách, một đám người xã hội thượng lưu tiếp tục nói chuyện.
Gió lạnh thổi qua, quẹo rồi đi thẳng rồi lại quẹo ở chỗ rẽ, Đào Thất nhận ra rằng, đây chính là đường đi đến phòng bếp.
“Mày, còn dám trở về, mày không sợ bị Đào Thành Võ đánh chết?”
“Mạng lớn ghê, bội phục bội phục.”
“Chúng ta là chị em đấy.” Đào Thất nói.
“Đừng đừng, tao chỉ có một anh trai nóng tính, không có em trai.”
Đào Thất mỉm cười, tay đặt trên ghế run rẩy, cậu đã làm gì sai? Người sai không phải là cha sao, vì cái gì không quản cho tốt nửa thân dưới, sinh ra đồ vật không ai muốn như cậu.
“Này, mày với Hoắc Lệ quen nhau như thế nào?”
“Hắn cứu tôi trong mưa, ở trước cửa lớn nhà chúng ta.”
Động tác Đào Thành Chanh ngừng một lát, Hoắc Lệ chẳng lẽ đã biết Đào Thất là bị bọn họ ném ra khỏi Đào gia, xong đời, vừa mới nãy còn muốn gả cho hắn.
“Mày cùng mẹ mày mạng tốt giống nhau, học được cách chèo lên người giàu có.” Đào Thành Chanh bám vào người Đào Thất ghé đến bên tai nhỏ giọng nói.
Mùi táo nhàn nhạt chui vào mũi Đào Thất, mày cậu nhăn lại đẩy Đào Thành Chanh ra, lộ ra vẻ mặt chán ghét.
“Ha ha ha, đừng sợ, vẫn còn bóng ma với A Chanh à, thật là rất xin lỗi.”
Đào Thất đột nhiên ngẩng đầu hung dữ trừng Đào Thành Chanh, môi run rẩy, thở hổn hển nhưng ấp úng nói không nên lời.
“Nói nhảm cái gì, trừng cái gì trừng, có tin tao đem đầu mày ấn vào lu nước không.” Đào Thành Võ từ phòng bếp đi ra, nắm chặt lòng bàn tay nhắm ngay Đào Thất quơ mấy cái, hù chết đồ bụi đời này.
“Phù (*), đồ nhát gan, phế vật, đồ rác rưởi không ai muốn, mày như thế nào không đi chết đi.” Đào Thành Võ đem mặt để sát vào Đào Thất, lỗ mũi nhắm ngay cậu, một bộ thái độ ghê tởm lại cao ngạo.
(*) Bản gốc là 嘁= Qī: Tiếng huýt sáo
“Được sinh ra không phải lỗi của tôi, các người tại sao cứ một hai đối xử với tôi như vậy?” Đào Thất cắn môi ổn định tinh thần.
Nhìn phòng bếp lại nghĩ tới hồi ức còn nhỏ, ác mộng chua xót lại bất kham (*), bọn họ đem quả táo mạnh mẽ nhét trong miệng cậu, rồi sau đó đem đầu cậu ấn vào thùng nước.
(*) 不堪: Bất kham: Không chịu nỗi
Đào Thất nghĩ không ra, thế giới này vì sao có loại người thân ác độc đến như vậy.
“Tao là Đào Thành Võ, em gái tao là Đào Thành Chanh, mày là Đào phế thải.” Đào Thành Võ đạp một cái bánh xe, giơ tay vỗ vỗ thật mạnh vào mặt Đào Thất, tiếp tục nói: “Phá hư gia đình người khác chết không được tử tế, hiểu không? Đặc biệt là mày và mẹ mày.”
Mặt Đào Thất bị đau, đẩy tay Đào Thành Võ ra, mẹ cậu không có phá hư gia đình người khác, là Đào Thành Đức, hắn lừa mẹ cậu nói sau này sẽ cưới bà ấy.
Kết quả Đào Thành Đức lén cùng người đàn bà khác kết hôn, thậm chí không ngừng gạt tất cả mọi người và mẹ, cho đến ba năm sau khi mẹ sinh ra cậu, mới biết được, Đào Thành Đức lừa bà.
“Đ* mày dám đẩy tao.” Đào Thành Võ nhấc xe lăn lên, đấm một quyền thật mạnh xuống người Đào Thất.
Đào Thất quỳ rạp trên mặt đất, che lại chân đau đớn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định thẳng tắp nhìn vào anh trai đang hung bạo kia, “Anh cứ đánh tôi đi, Hoắc gia sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Lấy tên ma ốm đó ra uy hiếp bố mày, mày cho rằng đây là phim truyền hình à, mới gặp qua vài lần mà sẽ vì mày ra mặt, ngu đần.”
“Anh anh anh, ngừng ngừng ngừng.” Đào Thành Chanh chạy nhanh lại ngăn cản anh trai ngu ngốc đang giơ chân, tên bạo long này, không ngăn cản liền xảy ra án mạng.
Mặc kệ Đào Thất nói là thật hay giả, lúc Hoắc Lệ ở phòng khách đối xử ôn nhu với Đào Thất xác thật không giả, hơn nữa trên người bọn họ mặc tây trang… Là đồ đôi.
Cảm giác vi diệu này, Đào Thành Chanh chà xát bả vai, Hoắc Lệ đừng thích con trai chứ.
“Buông tay, đem tên súc sinh này nhốt vào tầng hầm ngầm đi.” Đào Thành Võ tránh khỏi tay em gái, tức giận trừng cô.
“Đừng đừng đừng, lỡ như Hoắc Lệ tìm không thấy người làm sao bây giờ.”
“Em sao phải sợ Hoắc Lệ.”
“Không không không, em từ bạn bè nghe được chút tin đồn, động vào đồ vật của Hoắc Lệ sẽ phải chết, anh xem ý phục nó mặc trên người so với Hoắc Lệ có phải là một đôi không.” Đào Thành Chanh quay đầu nhìn trái phải thấy không có ai mới nói.
“Anh biết ba ba bạn em chết như thế nào không? Hắn nói là bị Hoắc Lệ giết chết, bởi vì ba hắn đoạt một chút tiền lời của Hoắc Lệ.”
“Anh biết tiền lời này là bao nhiêu không? Chỉ có 10 vạn thôi mà phải trả giá bằng một cái mạng, nghe em, quan sát trước một thời gian.”
“Giở trò lừa người.” Đào Thành Võ khinh thường.
Tác giả có lời muốn nói:
• Nhật ký Đào Thất:
Tôi không có người nhà, hai bàn tay trắng, tôi từ khi sinh ra đã là một tội lỗi, là một sai lầm, một khi đã như vậy tại sao còn muốn sinh tôi ra, tôi không trách các người, bởi vì các ngươi chỉ là không khống chế được tình cảm.
Vận mệnh đối với tôi bất công, tôi không oán hận, tôi có thể phản kháng, bắt đầu là người nhà cho, quá trình là tự mình đi, điểm cuối là tự chiến thắng.
Tôi chỉ sợ, chỉ sợ…