Mục Văn Khởi vừa cởi áo sơ mi của mình vừa tiến tới gần cô, Diệp Cẩn hoảng loạn lắc đầu: “Không cần, cầu xin ông đừng đi tới đây.”
“A Cẩn, con đúng là càng lớn càng xinh đẹp, mặc dù không quyến rũ mê người như mẹ con nhưng lại non mềm đầy dụ dỗ, nghe lời của chú, chú sẽ không bạc đãi con, con muốn dây chuyền kim cương hay là muốn túi xách Chanel thì chú cũng sẽ mua cho con.”
Diệp Cẩn nắm chặt song cửa sổ, tuyệt vọng nhìn Mục Văn Khởi: “Ông mà còn tới nữa thì tôi sẽ nhảy xuống.”
“Ha ha, nhảy đi, nếu như mày có can đảm thì cứ nhảy xuống đi, xem ai có thể cứu mày được.”
“Đừng...”
Diệp Cẩn không hề do dự, thời điểm Mục Văn Khởi tiến tới gần thì cô liền nhảy qua cửa sổ, nhưng mặt đất cứng rắn, lạnh lẽo lại cực kỳ mềm mại, Diệp Cẩn chậm rãi mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp của Lệ Dĩ Thần, Diệp Cẩn ôm thật chặt lấy cổ của Lệ Dĩ Thần.
“A Thần, em sợ.”
Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Cẩn: “Đừng sợ, sau này đã có anh ở đây, không ai có thể ức hiếp A Cẩn của anh được nữa.”
“Lệ Dĩ Thần, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, yêu em cả đời sao?”
Lệ Dĩ Thần thâm tình nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp của Diệp Cẩn: “Dĩ nhiên, anh sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp......”
Đang lúc Diệp Cẩn nở nụ cười an tâm thì chợt cảm thấy ngực đau nhói, ngay sau đó Lệ Dĩ Thần vốn đang dịu dàng cũng thay đổi sắc mặt.
“Cô thật là một kẻ ngu ngốc, lời đàn ông nói mà cũng tin, tôi chỉ ham mê sắc đẹp của cô, vui đùa với cô một chút mà thôi, người tôi yêu thật sự là Lâm Mạn Thanh, từ trước đến giờ người tôi yêu chỉ có cô ấy, tôi chỉ yêu tiền của cô, bây giờ cô đã không còn là đại tiểu thư nữa, vậy thì tôi cần gì phải lãng phí thời gian với cô, đi chết đi, Diệp Cẩn.”
Khi Lệ Dĩ Thần cầm dao đâm vào ngực của Diệp Cẩn thì cô thét lên một tiếng rồi tỉnh lại.
Y tá vội vàng đè cô lại: “Cô mơ thấy ác mộng đấy.”
Trên lông mi thật dài của Diệp Cẩn còn vương nước mắt, lúc cô nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng thì mới thở hắt ra một hơi, bình tĩnh lại, nhưng cảnh tượng trong giấc mộng đó quá mức giống thật, cho tới bây giờ ngực của cô vẫn còn đau nhói, đau giống như là kim châm vậy.
Diệp Cẩn tự nhiên khóc lớn làm cho y tá đang bận rộn lo lắng, vội vàng chạy tới hỏi: “Cô...... Cô làm sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào?”
“Tim của tôi, tôi đau sắp chết rồi......”
“Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Lúc y tá đẩy cửa phòng bệnh chạy ra ngoài thì bị Lệ Dĩ Thần đứng ngoài cửa kéo lại: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Hình như là gặp ác mộng, cũng không biết vị tiểu thư này đã gặp phải chuyện gì mà trong mộng cũng có thể thương tâm đến vậy, Lục tiên sinh, tôi thấy anh rất quan tâm Diệp tiểu thư, tại sao không vào xem thử một chút?”
Lệ Dĩ Thần thở dài một tiếng: “Không cần thiết, cô...... Giúp tôi trông chừng cô ấy, nếu như có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi biết, còn nữa...... Đừng nói với cô ấy là tôi đã tới đây.”
Y tá nhận tiền của Lệ Dĩ Thần, lúng túng gật đầu, cô thật sự không hiểu, nếu quan tâm đến mức cả đêm đều canh giữ ở bên giường bệnh thì tại sao lại không cho cô ấy biết? Người có tiền đều rất quái dị, y tá lắc đầu một cái, xoay người đi tìm bác sĩ.