"Anh đang ở đâu vậy? Xảy ra chuyện lớn rồi."
"Xảy ra chuyện lớn gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?"
“Sai sót trong thiết kế biệt thư ven biển bị lộ ra rồi, bây giờ trước cửa công ty đang tụ tập rất nhiều cánh báo chí và truyền thông, nên làm gì bây giờ?"
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần lập tức nhíu mày, ngay sau đó tỉnh táo lại, nói: "Cậu nhanh chóng tập trung các phóng viên và nói cho bọn họ là chúng ta sẽ mở họp báo, tôi sẽ lập tức đến đó, nhớ kỹ là phải làm thật nhanh, nếu như chuyện bị kéo dài thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến hạng mục quảng trường thị chính, chúng ta nhất định phải xử lý tốt phiền toái này."
Cúp điện thoại, Lệ Dĩ Thần vội vàng cho xe chạy, Diệp Cẩn áy náy nhìn Lệ Dĩ Thần: “Thật xin lỗi, chuyện này đều là lỗi của tôi."
Lệ Dĩ Thần không lên tiếng, vẫn tập trung lái xe như cũ, Diệp Cẩn cảm thấy Lệ Dĩ Thần đang giận cô nên cũng không dám nói tiếp, mãi cho đến khi giọng nói của Lệ Dĩ Thần chợt truyền đến.
"Không có người nào trời sinh đã có thể nắm chắc mọi việc trong tay, cho dù trong lĩnh vực thiết kế em có tài hoa hơn người thì thiếu sót kinh nghiệm vẫn là khuyết điểm không thể nào tránh khỏi, nhưng ai có thể dám chắc là bản thân mình sẽ không bao giờ có sai lầm đâu, chỉ cần có thể ngã xuống nơi nào đứng lên tại nơi đó là được rồi."
Diệp Cẩn cắn môi, vẻ mặt phức tạp nhìn Lệ Dĩ Thần, cho dù xa cách ba năm nhưng người đàn ông này vẫn có thể làm cho cô cảm nhận được sự bảo vệ vững chắc mạnh mẽ của anh như cũ, có lẽ việc cô và anh xa nhau là bất đắc dĩ thật sự, nếu không thì ai sẽ giao công trình lớn như vậy cho một kiến trúc sư vừa mới ra nghề như cô, hôm nay mọi việc bị lộ ra ngoài, anh chẳng những không có trách mắng cô mà còn dịu dàng trấn an, cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng Lệ Dĩ Thần cô là cái gì.
"A Cẩn. . . . . . Anh hiểu rõ em đang băn khoăn chuyện gì, anh có thể nói cho em biết anh chưa từng thay đổi, chẳng qua có chút chuyện. . . . . . Hiện tại chưa phải là thời điểm nói cho em biết, nhưng anh có thể cam đoan với em nhất định anh sẽ cho em một lời giải thích."
Diệp Cẩn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẫn cúi thấp đầu, im lặng khiến Lệ Dĩ Thần hoàn toàn không biết cô đang suy nghĩ gì, cho đến khi Diệp Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Dĩ Thần hết sức chăm chú.
"Tôi. . . . . . Tôi cảm thấy chúng ta. . . . . . A. . . . . ."
Đột nhiên có một chiếc xe từ hướng đối diện chạy tới, giống như không muốn né tránh mà muốn tông thẳng vào bọn họ, bởi vì Lệ Dĩ Thần đang tập trung lực chú ý vào lời nói của Diệp Cẩn nên mặc dù đã phản ứng rất nhanh nhưng xe vẫn không cách nào hoàn toàn tránh được chiếc xe đang lao thẳng tới như muốn tự sát kia, Lệ Dĩ Thần đảo mạnh tay lái, cuối cùng hai chiếc xe chạy sượt qua nhau .
Lúc Diệp Cẩn lấy lại tinh thần thì phát hiện vừa rồi Lệ Dĩ Thần vì muốn tránh làm cho cô bị va chạm mà khiến mình lâm vào nguy hiểm, chân Lệ Dĩ Thần bị mắc kẹt ở bên trong chỗ ngồ mà tài xế gây chuyện lại nhanh chóng bỏ chạy.
Diệp Cẩn nhìn trên đầu Lệ Dĩ Thần toàn là máu thì hoảng sợ không biết nên làm như thế nào cho phải: “A Thần. . . . . . A Thần, anh làm sao vậy?"
Bàn tay to có lực của Lệ Dĩ Thần bắt lấy bàn tay đang run rẩy của Diệp Cẩn: “Đừng hoảng hốt. . . . . .Anh không sao."
Diệp Cẩn vẫn không nhịn được mà run rẩy: “Anh. . . . . . Anh chảy rất nhiều máu, Lệ Dĩ Thần, anh đừng chết, anh không thể chết được."
Nhìn Diệp Cẩn đã khóc đến mất hết hồn vía, mặc dù Lệ Dĩ Thần cảm thấy trên người đau gần chết nhưng anh vẫn cười nói: “Đồ ngốc, anh sẽ không chết, yên tâm đi, anh thật sự không có việc gì, em. . . . . . Tới buổi họp báo nhanh lên một chút, giúp anh nhanh chóng giải quyết xong việc phiền toái này."
Diệp Cẩn khóc, lắc đầu: “Không, tôi không muốn rời khỏi anh, tôi muốn xác định anh không có việc gì."
Lệ Dĩ Thần cảm thấy đầu mình choáng váng: “A Cẩn. . . . . ."
"Tôi đang ở đây." Diệp Cẩn cầm thật chặt tay Lệ Dĩ Thần.
"Giúp anh bảo vệ Hải Lan. . . . . . Đến buổi họp báo. . . . . . Bây giờ. . . . . .Ngay lập tức. . . . . ."
"Tôi. . . . . . Tôi không được. . . . . ."
Lệ Dĩ Thần cảm thấy hô hấp cũng khó khăn: “A Cẩn, em hãy nghe anh nói, Hải Lan. . . . . . đối với anh mà nói còn quan trọng hơn sinh mệnh của chính mình, bởi vì. . . . . . Đó là thứ ông ngoại anh để lại cho mẹ anh, giúp anh bảo vệ Hải Lan, đừng để cho nó gặp chuyện không may, anh tin tưởng em...có thể làm được . . . . . ."