Vẻ mặt Mục Văn Khởi giống như ăn phải con ruồi khiến Cố Diễn rất hài lòng, thế nhưng Mục Văn Khởi không lo được giờ phút này mặt mũi mình có đẹp mắt hay không, mà trong đầu ông ta toàn là tiền cho nên cũng bất chấp người khác nhìn ông ta như thế nào, vội vàng thay đổi 180°, vẻ mặt ôn hòa nói với Cố Diễn.
“Thì ra Cố tổng là tiểu thiếu gia của ngân hàng Hoa Phong, tôi thật sự có mắt như mù, mới vừa rồi đắc tội, xin hãy thứ lỗi, về phần vay vốn kính xin Cố tổng có thể giúp đỡ một chút.”
Cố Diễn cười lạnh một tiếng: “Lời Mục tổng nói vừa rồi đều là sự thật, không cần phải xin lỗi, về phần vay vốn của Mục thị thì tôi chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ, thật sự không giúp được gì.”
Chu Mẫn Quân lo lắng đẩy Diệp Cẩn, ý bảo cô nói tốt với Cố Diễn một chút, nhưng Diệp Cẩn lại không để ý tới: “Mẹ, xin lỗi vì con không giúp được gì cả, ngày mai con còn phải đi làm, con đi trước.”
“Anh đưa em về.” Cố Diễn vội vã đi theo sau.
Chu Mẫn Quân muốn gọi Diệp Cẩn thì bị Mục Văn Khởi ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu với bà, ý bảo còn nhiều thời gian, lúc này Chu Mẫn Quân mới gật đầu một cái, không hề ngăn cản Diệp Cẩn rời khỏi nữa.
Ánh mắt trao đổi của Chu Mẫn Quân và Mục Văn Khởi bị Lệ Dĩ Thần thu hết vào mắt, đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy của anh lóe lên ánh sáng phức tạp.
Lúc Diệp Cẩn vừa mới đi được mấy bước thì nghe bể phun nước bên kia vang lên tiếng cãi vả, quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Mạn Thanh đang tát một người đàn ông, nhìn kỹ thì người đàn ông bị đánh không phải là thần tài của Lệ Dĩ Thần sao, Hải Lan có thể nắm được hạng mục quảng trường thị chính đều phải dựa vào cục trưởng háo sắc này.
Người cục trưởng kia nhìn Lâm Mạn Thanh, mắng một tiếng: “Đừng tưởng rằng mình là minh tinh lớn thì ngon, không có đàn ông cung phụng thì cô cũng chỉ là một con đàn bà trong hội sở thôi.”*
(Nói chung là trong mấy chỗ ăn chơi có đàn bà tới hầu ăn hầu ngủ đó.)
Lâm Mạn Thanh cũng cực kỳ tức giận: “Miệng của ông cả bàn tay bẩn thỉu của ông đều khiến người ta ghê tởm, tuy Lâm Mạn Thanh tôi là người trong giới giải trí nhưng cũng không phải là người mà ông muốn làm gì cũng được.”
Chỉ một câu nói của Lâm Mạn Thanh đã khiến mọi người hiểu rõ việc vừa xảy ra, lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Lệ Dĩ Thần, có ý chờ xem náo nhiệt, một là người quan trọng trong việc đấu thầu hạng mục, một là người phụ nữ của anh ta, nhưng hai người này lại cãi nhau, thật là thú vị, bọn họ muốn nhìn thử Lệ Dĩ Thần sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Lệ Dĩ Thần bình tĩnh đi tới, đầu tiên là nhìn Lâm Mạn Thanh, sau đó chuyển tầm mắt qua nhìn cục trưởng Trương.
Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lệ Dĩ Thần sẽ thay Lâm Mạn Thanh nói xin lỗi với cục trưởng Trương thì lại nghe Lệ Dĩ Thần nói một cách lạnh nhạt: “Cô ấy không phải là đàn bà trong hội sở, cô ấy là người phụ nữ mà Lệ Dĩ Thần tôi tôn trọng nhất, mời ông nói xin lỗi với Lâm tiểu thư.”
Lời nói của Lệ Dĩ Thần làm cho những người ở đây kinh ngạc, không nghĩ tới Lệ Dĩ Thần lại quan tâm Lâm Mạn Thanh như vậy, chẳng lẽ Lâm Mạn Thanh thật sự là phu nhân tổng giám đốc tương lai của Hải Lan?
Mục Văn Khởi nhỏ giọng nói với Chu Mẫn Quân: “Xem ra con gái của em đã là quá khứ của Lệ Dĩ Thần rồi, đúng là vô dụng, anh nói cho em biết nếu Diệp Cẩn không giúp được gì thì cứ chờ Diệp thị đóng cửa đi, anh sẽ không xen vào sự sống chết của nó nữa.”
Chu Mẫn Quân cắn môi, gương mặt u sầu, đột nhiên bà nhìn thấy Cố Diễn ở sau lưng Diệp Cẩn: “Làm sao con gái của em có thể vô dụng được, cho dù không có Lệ Dĩ Thần thì không phải còn có tiểu thiếu gia của Hoa Phong sao.”
Mục Văn Khởi cười lạnh: “Vậy em bảo nó nhanh chóng thu phục người đàn ông đó đi, anh cho em biết,Chu Mẫn Quân, nếu khoản vay này không được chấp nhận thì thứ đầu tiên bị bán đi chính là Diệp thị, hừ.”