Chu Mẫn Quân còn chưa tỉnh táo lại, nhìn Diệp Cẩn. "A Cẩn, cô ta đã trở lại, cô ta đã trở lại tìm mẹ đền mạng rồi."
Diệp Cẩn khó hiểu, nhìn Chu Mẫn Quân: “Ai? Ai tìm mẹ đền mạng?"
"Là Lệ Tuệ Dĩnh, cô ta đúng là âm hồn bất tán tới tìm mẹ, làm thế nào đây A Cẩn, mẹ rất sợ."
Diệp Cẩn kéo Chu Mẫn Quân thần kinh có chút bất thường. "Mẹ, mẹ đừng sợ. Có con ở đây rồi, trước tiên mẹ hãy nói cho con biết, Lệ Tuệ Dĩnh là ai? Người này cũng họ Lệ, chẳng lẽ người này có quan hệ gì với Lệ Dĩ Thần sao?"
Trong lúc Diệp Cẩn suy nghĩ thì có điện thoại gọi đến, thấy Chu Mẫn Quân yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình thì Diệp Cẩn mới nghe điện thoại của Mục Thiếu Đường.
"Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
"Diệp Cẩn, tôi tra được người đứng sau màn hãm hại Mục thị rơi vào bẫy rập công ty ảo lần trước là Lệ Dĩ Thần."
"Anh nói cái gì?"
Mục Thiếu Đường thở dài một tiếng: “Diệp Cẩn, cậu ta không đơn giản như cô tưởng tượng đâu, ngay cả ba tôi già đời như vậy, cuối cùng cũng thua bởi anh ta, nhưng mà tôi không ngờ anh ta lại đánh chủ ý lên Diệp thị, tôi hoài nghi anh đến gần cô cũng là vì Diệp thị, cho nên mặc kệ như thế nào thì cô cũng không nên tin tưởng hoàn toàn."
Nghe vậy, Diệp Cẩn bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, Lệ Dĩ Thần đến gần cô chính là vì Diệp thị sao? Nhưng tại sao anh lại muốn Diệp thị?
Trong lúc Diệp Cẩn làm như thế nào cũng không nghĩ ra thì nghe Chu Mẫn Quân ở bên cạnh chợt hô to lên một tiếng: “Mẹ nhớ ra rồi, Lệ Tuệ Dĩnh có một cháu trai. Nó khoảng gần bằng tuổi con, nếu như quả thật là Lệ Dĩ Thần, vậy thì mọi chuyện đều rõ rồi, A Cẩn, nguy rồi, hai cô cháu bọn họ trở lại tìm mẹ báo thù."
"Mẹ, con không biết mẹ có ý gì, mẹ đang nói gì vậy?"
"A Cẩn, đừng ở lại thành phố A nữa, đi thôi, nhân lúc này rời khỏi đây thôi, đừng cần trở lại nữa, lại càng không nên đi tìm Lệ Dĩ Thần. Đi, đi mau."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ, mẹ nói rõ ràng đi, nếu không thì con sẽ không đi."
Bởi vì không cúp điện thoại, mặc dù Mục Thiếu Đường không nghe rõ họ nói cái gì nhưng vẫn nghe tiếng cãi vả mơ hồ, anh có chút không yên lòng, nói to vào điện thoại.
"Diệp Cẩn, đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở trên du thuyền, tôi không nói chuyện với anh nữa, mẹ tôi có cái gì đó không đúng, tôi cúp đây."
Cúp điện thoại, Diệp Cẩn bắt đầu kéo Chu Mẫn Quân lại: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, nói cho con biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra, Lệ Tuệ Dĩnh là ai? Tại sao Lệ Dĩ Thần lại là cháu của bà ta, tại sao bọn họ lại muốn tìm chúng ta báo thù?"
Trong lúc Chu Mẫn Quân đang do dự có nên nói cho cô biết hay không thì cô nhìn thấy một người mặc quần áo của nhân viên du thuyền đi tới: “Xin hỏi bà là bà Chu đúng không, bà Lệ đang ở phía trước, chờ bà bên trong du thuyền."
Chân Chu Mẫn Quân chợt nhũn ra, Diệp Cẩn vội vàng đỡ bà dậy: “Mẹ......"
Chu Mẫn Quân lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Cô ta không chết? Điều này sao có thể, rõ ràng mình thấy cô ta vùi thân trong biển lửa mà."
Chu Mẫn Quân thuận miệng nói ra một câu khiến Diệp Cẩn hoảng sợ, biển lửa...... Chẳng lẽ video ngày đó cô thấy là..... Diệp Cẩn ôm ngực, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cuối cùng hai mẹ con vẫn đi theo chỉ dẫn của nhân viên tới một chiếc du thuyền ở phía trước: “Chính là chiếc này, xin hai vị cứ tự nhiên."
Chu Mẫn Quân hít sâu một hơi: “Nên đối mặt thì phải đối mặt, đi thôi, chúng ta đi xem một chút rốt cuộc cô ta là người hay là quỷ."
Diệp Cẩn đi theo Chu Mẫn Quân đi vào trong du thuyền, đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong không có người nào.
Chu Mẫn Quân nhìn khắp bốn phía, phát hiện bốn phía cũng không có người: “Chúng ta đi vào đợi cô ta thôi."
Đến khi bên trong, Diệp Cẩn lại không nhịn được mà hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ và người tên là Lệ Tuệ Dĩnh này có quan hệ như thế nào?"
Chu Mẫn Quân chưa kịp trả lời, chỉ nghe một tiếng cạch, cửa bị khóa lại từ bên ngoài, Chu Mẫn Quân vội vàng tiến lên kéo cửa, nhưng hoàn toàn không mở ra được.
"Đừng cố gắng nữa, vô dụng, cửa đã bị tôi khóa lại rồi."
Một giọng nói vừa lạ lẫm lại quen thuộc vang lên, nhất thời làm Chu Mẫn Quân hoảng sợ: “Thật sự là cô... cô không chết?"
Người ngoài cửa đột nhiên cười to: “Cô không chết, làm sao tôi có thể chết được, Chu Mẫn Quân, nợ nần của chúng ta, hôm nay nên tính toán cho sòng phẳng đi."
Chu Mẫn Quân có chút hoảng hốt: “Lệ Tuệ Dĩnh, cô phải rõ ràng, người khởi xướng tất cả bi kịch đều là chồng cô, Mục Văn Khởi, không có liên quan gì đến tôi."
Lời nói của Chu Mẫn Quân khiến Diệp Cẩn sững sờ, trong nháy mắt, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ Lệ Tuệ Dĩnh này là ai?
Giọng nói của Lệ Tuệ Dĩnh lạnh lẽo, truyền qua cánh cửa: “Không sai, Mục Văn Khởi đáng chết, nhưng cô cũng không phải là người vô tội, lúc tôi bắt quả tang hai người thì chính cô nói với Mục Văn Khởi không thể thả tôi đi đấy thôi."
"Tôi...... Tôi chỉ nghĩ là không thể để cô nói tin này ra ngoài, tôi không muốn chồng tôi biết, tôi cũng không nghĩ đến Mục Văn Khởi sẽ giết cô."
Diệp Cẩn giật mình nhìn Chu Mẫn Quân: “Mẹ, bà đa đang nói chuyện gì vậy? Mẹ và Mục Văn Khởi đã phản bội ba từ lâu?"
Chu Mẫn Quân không có thời gian giải thích cho Diệp Cẩn, vẫn nói qua cánh cửa: "Oan có đầu, nợ có chủ, cô thả con gái tôi ra ngoài đi."
"Con gái? Ha ha, con tiện nhân Diệp Cẩn kia cũng tới? Vừa đúng lúc, vậy thì chết cùng nhau đi, nếu không A Thần lại phải phiền lòng, do dự nên giải quyết phiền toái này như thế nào, Diệp Cẩn, cô nghe tôi nói cho kỹ, đừng tưởng rằng A Thần thích cô, nó chỉ đang lợi dụng cô thôi, ha ha......"
Diệp Cẩn không nói một lời, đứng ở sau lưng Chu Mẫn Quân, nhưng sắc mặt cũng đã bắt đầu trắng bệch: “Bà nói cái gì?"
"Sự thật đã phơi bày trước mắt, không cần tôi nói lại nữa, tôi hận Mục Văn Khởi, cũng hận Chu Mẫn Quân, cho nên tôi muốn lấy được Diệp thị rồi phá hủy nó, hôm nay, đứa cháu trai hiếu thuận đã giúp tôi đạt được mong muốn, cho nên cô trở thành vô dụng rồi, vốn tôi muốn cho cô một con đường sống, nhưng địa ngục không cửa, cô lại cố tình vào, vậy thì đi cùng với mẹ cô đi, lát nữa du thuyền sẽ tự lái ra chỗ biển sâu, tiếp đó, bom hẹn giờ ở đáy thuyền sẽ nổ tung lúc mười giờ mười lăm, ha ha, Chu Mẫn Quân, cô không thiêu chết tôi, nhưng hôm nay tôi lại muốn cô nổ tung, tan xương nát thịt đấy, hừ."
Chu Mẫn Quân bắt đầu điên cuồng, đánh cánh cửa: “Đồ điên, mau thả chúng tôi ra ngoài."
Giọng nói Lệ Tuệ Dĩnh bắt đầu xa dần: “Lái thuyền đi."
Một giọng nam trầm thấp tục tằng vang lên: “Vâng, phu nhân."
"Đừng... đừng...... Lệ Tuệ Dĩnh, thả chúng tôi ra ngoài, ít nhất hãy thả con gái của tôi ra ngoài."
Diệp Cẩn cố gắng không khóc, cười lên: “Mẹ, đừng cố gắng nữa, vô dụng thôi."
Chu Mẫn Quân nhìn Diệp Cẩn, lắc đầu khóc lớn: “Không, mẹ không muốn chết, còn con nữa, còn rất trẻ tuổi, làm sao có thể chết như vậy được."
Diệp Cẩn ôm lấy Chu Mẫn Quân đã sắp điên rồi: “Mẹ, đừng sợ, ba ở bên kia đã đợi chúng ta rất lâu rồi, nhất định rất cô đơn, chúng ta đi tìm ba, một nhà ba người chúng ta lại ở chung một chỗ, không tách ra nữa rồi."