Nhận ra Diệp Cẩn có cái gì đó không đúng, Cố Diễn lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Cẩn cắn môi, vội vàng cất điện thoại di động, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cố Diễn: “Là chủ nhà gửi tới, nói ống nước nhà em bị hỏng, em...... Em phải nhanh chóng trở về, nếu không nước chảy xuống lầu dưới thì rất phiền toái.”
“Hả? Nghiêm trọng không, có muốn anh đi cùng với em hay không?”
“A...... Không cần, vấn đề nhỏ mà thôi, xe của em ở kia rồi, em đi trước nha Cố tổng.”
“Diệp Cẩn......” Cố Diễn không yên lòng gọi cô lại, nhưng Diệp Cẩn lại phất phất tay với Cố Diễn, hơn nữa còn bước đi rất nhanh.
Diệp Cẩn tìm nhà hàng ở trong hình, cô còn chưa xuống xe thì đã nhìn thấy Lệ Dĩ Thần và Lâm Mạn Thanh đi ra.
Lâm Mạn Thanh vui vẻ hạnh phúc như cô gái nhỏ, đột nhiên níu lấy cánh tay Lệ Dĩ Thần từ phía sau, nũng nịu kéo lại, Lệ Dĩ Thần cau mày, vừa định từ chối thì lại thấy Lâm Mạn Thanh dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn anh, tựa như khi còn bé như vậy, mềm mại kêu một tiếng: “Anh A Thần.”
Lời nói nghiêm khắc vừa tới bên miệng, nhưng khi thấy ánh mắt giống như cô gái nhỏ kia của Lâm Mạn Thanh thì cuối cùng không đẩy cô ra, thật ra nếu không xảy ra sự kiện kia thì có lẽ anh sẽ xem Lâm Mạn Thanh như em gái mà yêu thương, một tiếng anh A Thần vừa rồi giống như trở lại tuổi thơ, hai người bạn cùng nhau chơi đùa đón mặt trời chiều ngã về tây, vô tư vui vẻ chạy khắp đường phố nhỏ hẹp ở xóm nghèo thành Bắc.
“Giúp em đốt pháo hoa đi, giống như khi còn bé như vậy, có được hay không, anh A Thần?”
“Được rồi, nhưng mà pháo hoa cháy xong thì phải trở về, anh đã hứa với Diệp Cẩn cùng cô ấy đi ăn khuya.”
Lâm Mạn Thanh không có biểu lộ một chút xíu ghen hay không vui nào cả: “Yên tâm, em sẽ không lấy đi quá nhiều thời gian của anh và Diệp Cẩn, A Thần, nếu như anh thật sự vui vẻ khi ở cùng với cô ấy thì em sẽ ủng hộ anh.”
Lệ Dĩ Thần dò xét nhìn Lâm Mạn Thanh: “Đây là lời thật lòng của em?”
“Ai da, em biết rõ kể từ sau sự kiện kia thì anh không tin em nữa nhưng A Thần, em thật sự nghĩ như vậy, anh và mẹ nuôi là người thân nhất trên thế giới này của em, em hi vọng hai người vui vẻ hạnh phúc, nếu như anh thật sự muốn ở cùng với Diệp Cẩn vậy thì anh có quyền theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, bên mẹ nuôi em sẽ nói với bà.”
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần rất vui vẻ, sau đó vỗ nhẹ nhẹ vai Lâm Mạn Thanh, dáng vẻ hết sức cưng chiều.
Hình ảnh mập mờ này rơi vào trong mắt của Diệp Cẩn khiến cho tinh thần vốn không tính là vững vàng của cô sụp đổ ầm ầm, Lệ Dĩ Thần từng nói cho cô biết việc cô nhìn thấy Lâm Mạn Thanh hôn anh là một hiểu lầm, tình cảm của anh với Lâm Mạn Thanh chưa từng vượt qua giới hạn nam nữ, những năm gần đây anh vẫn duy trì khoảng cách với Lâm Mạn Thanh, nhưng tình huống hôm nay là gì? Anh đang lừa cô sao?
Diệp Cẩn ngơ ngác đứng ở đó, cô đã không còn sức lực để suy nghĩ nữa, mãi cho đến khi một tin nhắn nặc danh xuất hiện trên điện thoại di động của cô lần nữa, tin nhắn này rất ngắn gọn, chỉ có mấy chữ: “Sự tự tin của cô vẫn còn chứ?”
Diệp Cẩn nắm thật chặt điện thoại di động, tức giận nhìn đôi nam nữ đang thân mật đi về phía bờ cát, Lâm Mạn Thanh hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét qua Diệp Cẩn một cái, tuy chỉ là trong thoáng chốc nhưng Diệp Cẩn có thể cảm nhận được rõ ràng sự khiêu khích và đắc ý của cô ta, bởi vì nụ cười của cô ta rất thỏa mãn, chỉ khi được người mình yêu đáp lại thì mới có thể lộ ra nụ cười hạnh phúc như vậy, tại sao bọn họ có thể lừa gạt cô như thế, Lệ Dĩ Thần, anh thật là quá đáng.
Bởi vì thời tiết đột nhiên thay đổi nên trên bờ biển lạnh lẽo gần như không có người, trừ tiếng sóng vỗ thì cũng chỉ có tiếng pháo hoa hòa vào đó, Lâm Mạn Thanh nâng váy, đi chân không, vui sướng nhảy nhót ở trên bờ cát.
“Thật là đẹp, A Thần, em rất vui vẻ.”
Lệ Dĩ Thần đứng ở một bên, cũng cười ôn hòa, không màng danh lợi, anh nghĩ nếu như mọi người có thể không cần lớn lên, không cần đối mặt với những sự thật tàn khốc, giống như khi còn bé không buồn không lo, ngắm nhìn pháo hoa ở trên bờ biển thì tốt biết bao, nhưng nếu như cuối cùng vẫn chỉ là nếu như, khi Diệp Cẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt anh thì tất cả tốt đẹp thanh thản đều biến thành nguồn gốc của ác mộng.