Khi Diệp Cẩn đóng cửa phòng lại, Lệ Dĩ Thần cũng chuẩn bị đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng lúc này anh lại phát hiện ra Lâm Mạn Thanh đang đi tới.
“A Thần, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lệ Dĩ Thần hơi cau mày: “Hôm nay muộn rồi, có gì thì ngày mai hãy nói.”
“Không, ngày mai nói là quá muộn, nhất định phải nói bây giờ, chúng ta vào trong rồi nói.” Lâm Mạn Thanh chỉ vào phòng của Diệp Cẩn, sau đó lại nói: “Nếu như anh muốn kinh động Diệp Cẩn, muốn để cho cô ta biết em ở đây thì anh cứ không cho em vào đi.”
Lông mày của Lệ Dĩ Thần nhướng lên thành ngọn núi: “Vào đi.”
Lâm Mạn Thanh đi vào phòng của Lệ Dĩ Thần, ngồi trên ghế sa lon thở dài: “A Thần, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?”
“Mặc kệ anh suy nghĩ gì thì em cũng không có quyền hỏi tới.”
Lời nói của Lệ Dĩ Thần khiến tim Lâm Mạn Thanh quặn đau, nước mắt chảy xuống: “Từ ba tuổi em đã biết anh, sau đó ba mẹ em qua đời, em liền nhận mẹ nuôi làm mẹ, trở thành người một nhà với anh, nếu như anh cho rằng quan hệ như vậy là người xa lạ thì coi như em chưa từng xuất hiện ở đây.”
Thấy Lâm Mạn Thanh đứng dậy muốn đi, Lệ Dĩ Thần do dự một chút, vẫn là kéo cánh tay cô lại: “Đừng náo loạn, làm sao anh có thể xem em như người xa lạ được, cũng như em nói, ở thành phố A, trừ cô ra, em chính là người thân nhất của anh.”
Cuối cùng những lời này của Lệ Dĩ Thần cũng khiến Lâm Mạn Thanh đang thương tâm dịu đi một chút, thật ra thì quan hệ của cô và Lệ Dĩ Thần không tệ, kể từ lúc cô cường hôn Lệ Dĩ Thần bị Diệp Cẩn nhìn thấy thì anh vẫn luôn né tránh cô.
Lâm Mạn Thanh thở dài lần nữa, xoay người nhìn về phía Lệ Dĩ Thần: “A Thần, em biết rõ những lời em sắp nói sẽ khiến anh không thích nhưng chúng ta là người một nhà, em không thể nhìn nhà chúng ta tan nát được, A Thần, buông tay đi, buông tay giống như ba năm trước đây như vậy, để cho tất cả mọi thứ đều trở về quỹ đạo vốn có, chỉ có cách tránh xa cô ta thì anh và mẹ nuôi mới không có ngăn cách, nếu không, cô ta sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và mẹ nuôi.”
Lệ Dĩ Thần kiềm nén sự không kiên nhẫn của mình, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nếu như đây là những lời em muốn nói, vậy thì chúng ta thật sự không có gì để nói với nhau nữa, anh biết rõ sự tồn tại của Diệp Cẩn có ý nghĩa như thế nào đối với cô nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để hóa giải khúc mắt của cô.”
Lâm Mạn Thanh chợt cười lạnh: “Ba năm trước đây anh đã không làm được chuyện này, ba năm tiếp theo thì có thể sao? Còn nữa, A Thần, em muốn nhắc nhở anh...anh và Diệp Cẩn không phải là người của một thế giới, tạm thời không nói đến năm đó mẹ cô ta đã tổn thương mẹ nuôi như thế nào, chỉ cần nói đến xuất thân của hai người, coi như Diệp Cẩn không phải là thiên kim tiểu thư danh chánh ngôn thuận của Mục thị thì cô ta cũng là người thừa kế duy nhất của Diệp thị, nhưng còn anh thì sao? Nếu như không phải năm đó ông ngoại anh tìm đến anh, thì bây giờ anh vẫn chỉ là một con kiến hôi ở tầng dưới chót trong thành Bắc như cũ, khác biệt ăn sâu bén rễ như vậy, làm sao anh có thể vượt qua được, đừng quên năm đó Chu Mẫn Quân đã nhục nhã anh như thế nào.” (Bà này bị điên rồi. Coi như 2 người đó không đến với nhau thì có tới lượt bả không.)
“Đủ rồi, em có thể đi được rồi.”
Nhìn Lệ Dĩ Thần giận đùng đùng, Lâm Mạn Thanh cũng kích động đến toàn thân phát run: “Được, anh không thích nghe lời nhắc nhở của em, vậy thì em không nói, nhưng mà em muốn nhìn thử một chút, làm sao anh có thể vượt qua được bức tường của mẹ nuôi.” Lâm Mạn Thanh lấy xấp ảnh hai người chụp chung từ trong túi xách của mình ra, sau đó ném tới trước mặt Lệ Dĩ Thần.
Trước khi đi, Lâm Mạn Thanh còn không quên nói thêm một câu nữa: “Nếu như anh muốn nhìn thấy mẹ nuôi khóc khô nước mắt thì anh cứ cùng Diệp Cẩn ở chung một chỗ đi.”
Sau khi Lâm Mạn Thanh đi, cả người Lệ Dĩ Thần như bị móc rỗng, hơn nữa khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn vì bị lửa thiêu của cô trong hình, đau lòng càng thêm không thể nói ra, anh có thể chống lại người cô đáng thương của mình sao? Sau khi bị chồng và tiểu tam làm hại đến cửu tử nhất sinh, thì đứa cháu được bà nuôi lớn giống như con trai ruột lại ở chung với con gái của kẻ thù, Lâm Mạn Thanh nói không sai, anh không qua được cửa của bà, nhưng anh cũng không muốn tổn thương Diệp Cẩn nữa, rốt cuộc anh nên làm cái gì?