Thư ký thấy Lệ Dĩ Thần đi tới, vội vàng tiến lên ngăn lại: “Lệ tổng, Diệp tổng đã dặn anh không thể đi vào.”
Sắp đi tới phòng làm việc của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần đột ngột dừng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt, chần chừ trong giây lát rồi tiếp tục đi tới.
Thư ký khó xử đi tới ngăn lại trước mặt Lệ Dĩ Thần: “Lệ tổng, xin anh đừng làm tôi khó xử.”
“Nếu như cô ấy đuổi việc cô thì tôi sẽ mời cô đến Hải Lan làm thư ký. Tránh ra.”
Vốn thư ký còn muốn ngăn cản nhưng sau khi nghe Lệ Dĩ Thần nói thì mất tự nhiên thu tay về, khi Lệ Dĩ Thần lướt qua cô, thì thư ký nhéo mạnh mình một cái, giận mình không có nguyên tắc nhưng lại mơ ước tới việc đến Hải Lan làm thư kí.
Nhìn thấy Lệ Dĩ Thần đi vào, Diệp Cẩn đang bận rộn chợt ngừng lại, nhưng cũng chỉ trong mấy giây rồi lại lao đầu vào công việc, hoàn toàn xem Lệ Dĩ Thần như người vô hình.
“A Cẩn......” Tâm tình Lệ Dĩ Thần phức tạp đứng ở trước mặt của Diệp Cẩn. Anh chỉ sợ người trước mắt tuyên bố tử hình mình, ngay sau đó biến mất vĩnh viễn làm cho anh không tìm thấy được
Diệp Cẩn dừng tay lần nữa, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi chậm rãi ngẩng lên, vô cảm nhìn Lệ Dĩ Thần.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Cẩn lạnh lùng khiến lòng Lệ Dĩ Thần trống rỗng. Anh tình nguyện cô lên giọng ồn ào mắng chửi, ít nhất là cô đồng ý phát tiết tức giận với anh, điều đó có thể chứng minh là cô để ý. Nhưng bây giờ hành động của Diệp Cẩn làm cho anh hốt hoảng luống cuống.
Lệ Dĩ Thần thử đến gần Diệp Cẩn, nhưng Diệp Cẩn lại đứng lên, đưa lưng về phía anh: “Em cho anh 3 phút, muốn nói gì thì phiền anh nói nhanh lên một chút, bây giờ Diệp thị tình trạng khó khăn, không cho phép em lười biếng.”
“A Cẩn. Giao chuyện Diệp thị cho anh, em về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ giúp em......”
Không đợi Lệ Dĩ Thần nói xong, Diệp Cẩn đã lạnh giọng cắt đứt anh: “Lệ Dĩ Thần, em không cần anh giúp anh, loại cảm giác tràn đầy mong đợi được bảo vệ đó giống như sợi dây kéo em vào trong tuyệt vọng, em không muốn tiếp tục nữa, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ không dựa vào bất kì người nào nữa, anh đi đi, trong thời gian ngắn em không muốn gặp lại anh, chờ em suy nghĩ kĩ nên giải quyết quan hệ của chúng ta như thế nào thì em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Mặc dù Diệp Cẩn lạnh lùng quyết tuyệt nhưng Lệ Dĩ Thần cũng không có ý định rời đi, ngược lại kiên quyết giúp đỡ Diệp Cẩn, nói: “Việc Diệp thị gặp khó khăn, anh sẽ giúp em giải quyết, còn người hãm hại Diệp thị, anh cũng sẽ giải quyết giúp em, nhưng mà em đừng nghĩ đây là anh chuộc tội với em, dĩ nhiên, hôm đó đi mà không nói là do anh suy nghĩ không được chu đáo, về việc hôm đó rời đi anh có thể giải thích, nhưng mà bây giờ, có một chuyện anh muốn nói cho em biết, có anh ở đây, anh sẽ không để cho người khác ức hiếp em.”
Diệp Cẩn cười lạnh, nhưng bóng lưng gầy yếu lại run rẩy, giọng nói càng thêm đè nén nghẹn ngào, lạnh nhạt nói: “Không để cho người ức hiếp em? Thôi, em không muốn nghe những lời này nữa, Lệ Dĩ Thần, anh biết không, bây giờ em không hề ôm bất cứ kì vọng nào với anh nữa, cho dù chúng ta yêu nhau thì cũng không có nghĩa lý gì nữa rồi, em không biết tại sao giữa chúng ta luôn không cùng một tần số, không phải là em đuổi theo anh thì cũng là anh đuổi theo em, nhưng quay đầu lại thì vẫn không cách nào sánh vai nhau được, em mệt mỏi, muốn bước đi trên chính cuộc đời của mình, anh đi đi.”
Lệ Dĩ Thần đứng thẳng người, vào giờ phút này, phong thái tự tin nghiêm nghị đã bị sụp đổ, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người bày mưu tính kế nhưng khi ở trước mặt Diệp Cẩn thì lại hoàn toàn mất đi khống chế, anh hiểu rõ tính cách của Diệp Cẩn, nếu như hôm nay cô lộ ra vẻ mỏi mệt như vậy thì cho dù anh có làm thế nào đi nữa cũng không thể đi vào lòng của cô, cho dù bây giờ anh có quấn lấy cô thì thu được vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo, anh nên cho cô một ít thời gian, đồng thời cũng cần cho mình một ít thời gian để loại bỏ trở ngại trong lòng cô, mặc dù ông trời luôn trêu đùa bọn họ, khiến hai người yêu nhau không thể ở bên nhau nhưng anh nhưng vẫn sẽ lấy phương thức của anh để chờ đợi, anh tin tưởng tới một ngày nước sẽ chảy thành sông.
“Mấy ngày nay anh cũng rất bận rộn, nếu không có việc gì thì anh sẽ không đến quấy rầy em.”
Thái độ của Lệ Dĩ Thần đúng như cô mong muốn nhưng không biết tại sao lòng của Diệp Cẩn lại càng đau, cô cắn chặt răng, không để cho Lệ Dĩ Thần nhận ra vẻ mất bình tĩnh của mình.
“Được.”
Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người thì bỗng nhiên dừng lại: “Đúng rồi, em không cần phải tìm nhà đâu, anh sẽ ở công ty.”
Diệp Cẩn vẫn trả lời bằng một từ đơn nhàn nhạt như cũ: “Ừ.”
Dừng lại một lúc, thấy Diệp Cẩn vẫn không có hành động gì muốn giữ mình lại, Lệ Dĩ Thần thở dài một tiếng: “Về việc chia tay lúc trước, em không muốn nghe anh giải thích sao?”
Diệp Cẩn vẫn đưa lưng về phía Lệ Dĩ Thần như cũ: “Không cần thiết nữa rồi.”
Lệ Dĩ Thần mím môi, sau đó gật đầu: “Được, nếu như lúc nào đó em muốn biết thì anh sẽ lập tức đến trước mặt em để giải thích, tự chăm sóc tốt cho mình.”
Lệ Dĩ Thần đi rồi, Diệp Cẩn cũng không có kiên cường như trong tưởng tượng, một khi dây cung bị kéo căng buông ra thì không còn sức lực để chống đỡ ý chí nữa, Diệp Cẩn ngã ngồi ở trên ghế sa lon, lấy tay che mặt, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, cô không thể mềm yếu, cho dù cô rất mệt mỏi nhưng cô không thể vì vậy mà ngã xuống.
Rời khỏi phòng làm việc của Diệp Cẩn, Lệ Dĩ Thần nói với thư ký của Diệp Cẩn: “Mặc dù không thể để cô đến Hải Lan làm việc, chẳng qua tôi có thể để cho cô được nhận hoa hồng giống như thư kí cao cấp ở Hải Lan, chỉ cần cô làm được.”
Thư ký suy nghĩ một chút, ngay sau đó lập tức gật đầu: “Anh yên tâm, bên Diệp tổng có chuyện gì thì tôi sẽ lập tức báo với anh.”
“Không cần giống như theo dõi, chỉ cần mỗi ngày cô gửi những việc quan trọng đến hộp thư của tôi là được, đây là danh thiếp của tôi, trên đó có địa chỉ hộp thư riêng, lát nữa cô hãy gửi số tài khoản của mình vào đây, tôi sẽ bảo tài vụ tính hoa hồng cho cô theo phương thức tiến cử nhân tài.”
Thư ký vô cùng vui vẻ, đã không giấu diếm được nụ cười: “Lệ tổng, anh yên tâm, tôi đã rõ, nhất định sẽ hoàn thành nhiêm vụ, đúng rồi, lúc trước Mục tổng của Mục thị đã gọi điện cho Diệp tổng mấy lần, hy vọng có thể gặp Diệp tổng một lần nhưng đều bị Diệp tổng từ chối, nhưng không biết tại sao cuối cùng cô ấy lại đồng ý gặp mặt Mục tổng vào buổi tối, chẳng qua địa điểm thì tôi không rõ lắm, Diệp tổng nói là có chút chuyện riêng với Mục tổng cho nên không cần sự sắp xếp của công ty.”
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần bỗng nhíu mày, ngay sau đó hài lòng nhìn thư ký: “Cô làm rất tốt, hi vọng cô tiếp tục giữ vững mức độ này.”
Khi Lệ Dĩ Thần trở lại phòng làm việc thì Tần Mục ở nước Mỹ cũng vừa gọi điện thoại tới: “Hợp đồng với Nhã Địch đã ký xong.”
Nghe Tần Mục báo lại, Lệ Dĩ Thần thở phào nhẹ nhõm: “Candy có gây khó dễ cho cậu hay không?”
“Gây khó dễ thì không có nhưng cứ luôn oán trách, nói anh là quái nhân nhưng mà cô ấy rất hâm mộ anh, đại ca, không phải cô ấy có ý với anh đấy chứ.”
“Đừng nói lung tung, cô ấy biết chuyện tôi đã kết hôn rồi.”
“A, vậy sao, nhưng cô ấy hỏi em chuyện anh có tái hôn với vợ trước hay không, xem ra cô ấy đã biết chuyện anh và Diệp tiểu thư ly hôn, không ngờ cô tiểu thư Candy này lại rất nhiều chuyện.”
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng nhíu mày: “Như vậy hả? Được, tôi biết rồi, về chuyện hợp tác với Địch Nhã thì tôi giao toàn quyền cho cậu, nếu như Candy có hỏi thì cậu nói tôi không thể phân thân được, phải xử lý chuyện trong nước trước.”
“Yên tâm đi, em đã nói với cô ấy rồi, mặc dù tiểu thư Candy này có vẻ không được vui nhưng cũng không có nói gì, hợp đồng vẫn được kí một cách thuận lợi.”
“Vậy thì tốt, đúng rồi, dụ Mục Văn Khởi vào sự kiện Ủng Thành là có thể bắt đầu, còn nữa, tôi muốn nhanh, cành nhanh càng tốt, tôi muốn để cho ông ta đắm chìm trong trong vui sướng không cách nào tự kềm chế, lại càng không có thời gian đi tìm Diệp Cẩn gây phiền phức.”
“Anh đã quyết định rồi hả?”
“Chuyện này đã ở trong kế hoạch từ lâu rồi, bây giờ cũng là lúc bắt đầu.”
“Được, em sẽ đi làm, đúng rồi, đại ca, Diệp thị......”
Lệ Dĩ Thần hơi do dự, nhưng ngay sau đó nói: “Cùng thu về trong túi, đây là chuyện tôi đã đồng ý với cô, điều kiện để cô không phản đối tôi và Diệp Cẩn ở chung với nhau chính là Diệp thị, tôi có thể cho cô ấy không gian lớn hơn, tốt hơn để phát triển.”
Tần Mục muốn nói lại thôi, không biết vì sao anh lại cảm giác việc này có chút gì đó không thích hợp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bởi vì anh không biết nên nói cái gì, anh cũng không thể nói cho Lệ Dĩ Thần rằng anh cảm thấy chuyện này không nên làm như vậy, nhưng dựa vào cái gì thì chính anh cũng không biết.