Ánh trăng soi vào cửa sổ thấy hình ảnh một cô gái đang ngủ trên giường, nhưng giấc ngủ không hề yên ổn giường như đang gặp ác mộng. Bên cạnh có một người đàn ông đang lẳng lặng nhìn cô gái, bàn tay to lớn khẽ nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé nhỏ bé của cô.
Cảm nhận được thân thể Hàn Bách hơi run nhẹ Tôn Mặc Thiên nắm chặt bàn tay Hàn Bách rướn người hôn nhẹ lên chán Hàn Bách nói thầm: "Đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em cả đời. Sẽ không cho bất cứ ai làm tổn thương em."...
Sáng hôm sau, khi Hàn Bách tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng. Do hôm qua cô không hề ngủ được, cứ nhắm mắt lại là những giọng nói của Hàn Tiểu Dương cứ vang vọng trong đầu Hàn Bách, nhớ đến cái chết của mẹ cô không phải do ai khác mà chính là do người cha đáng kính của mình gây ra mà Hàn Bách vẫn cứ tin tưởng và yêu thương ông cho đến ngày hôm nay. Nghĩ tới đó mắt Hàn Bách lại hồng lên.
"Dậy?" Đang mải suy nghĩ đột nhiên vang lên giọng nói của Tôn Mặc Thiên khiến cô giật mình.
"Ừm... " Đột nhiên cô nghĩ tới chuyện sảy ra tối qua, ôi thật mất mặt: "Cái đó...chuyện hôm nay...rất xin lỗi anh." Hàn Bách không ngờ tới mình có thể bạo như vậy, Tôn Mặc Thiên nổi tiếng không gần nữ sắc vậy mà hôm qua mình lại có thể ôm người ta có khi nào hôm nay sẽ là ngày tận thế của mình không?
Nhận thấy vẻ mặt của Hàn Bách, Tôn Mặc Thiên cười nhẹ nói: "Ừ! Dậy rồi thì xuống ăn sáng"
Hả?...anh ta không nói gì?
- --
Bữa sáng trôi qua một cách nhanh chóng. Ăn xong, Hàn Bách đang ngồi uống trà trong phòng khách thì có tiếng chuông điện thoại kêu, cầm lên thấy số của Hàn gia Hàn Bách lập tức bắt máy: "Alô?"
"Tiểu thư! Em là Tiểu Nhã đây" Tiểu Nhã là người hầu của cô mặc dù nhỏ hơn cô vài tuổi nhưng rất hiểu chuyện, rất chung thành, đi theo cô cũng 4 năm rồi.
"Ừ! Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư, ngày mai là tiệc mừng thọ của lão gia, tiểu thư....có về không?"
"Sáng mai ta sẽ về! Em tạm thời đừng nói chuyện này cho ai nhá, ta muốn tạo bất ngờ cho ông"
"Vâng! Tiểu thư có cần em chuẩn bị quà không ạ?"
"Không cần đâu lát ta sẽ đi mua quà"
"Vâng! Vậy sáng mai em cho người đi đón tiểu thư, người gửi địa chỉ cho em đi"
"Không được như vậy sẽ bị bại lộ mất"
"Vậy tiểu thư nhớ cẩn thận"
"Ừ"
Nói xong Hàn Bách cup điện thoại rồi đi lên lầu dọn đồ. Do Hàn Bách ở đây có vài ngày nên đồ đạc đa số đều ở trong va-li trừ một vài đồ dùng cá nhân.
Dọn đồ xong Hàn Bách định tìm Tôn Mặc Thiên để tạm biệt dù sao anh ta cũng chiếu cố mình trong những ngày qua. Nhưng sực nhớ ra là Tôn Mặc Thiên đã đi làm, vậy nên cô định nhờ dì Trương gửi lời ai ngờ mới ra cửa đi được vài bước đã gặp phải Tôn Mặc Thiên từ trong phòng đi ra: "Hôm nay anh...không đi làm à?"
"Ừ" Ánh mắt Tôn Mặc Thiên rơi vào chiếc va-li bên cạnh Hàn Bách: "Cô đi bây giờ?"
"Tôi có việc nên phải đi bây giờ! Cảm ơn anh đã chiếu cố! Tạm biệt!" Hàn Bách gập người xuống cảm ơn rồi xách va-li xuống lầu. Nhưng mới đi được vài bước thì Tôn Mặc Thiên tiến lên cầm lấy va-li của Hàn Bách rồi bước xuống lầu.
"A... Không cần đâu, tôi bắt Taxi đi cũng được"
"Chỗ tôi cấm Taxi ra vào" Tôn Mặc Thiên không ngoảnh lại lạnh giọng nói.
"À.. " Thảo nào chỗ này không thấy xe cộ đi lại.
Ngồi vào xe, Tôn Mặc Thiên vừa khởi động xe vừa hỏi: "Nhà cô ở đâu?"
"Tôi vẫn chưa về nhà, tạm thời anh đưa tôi đến khách sạn đi, sáng mai tôi sẽ về nhà sau"
Tôn Mặc Thiên trầm mặc không nói gì trong đầu anh lóe lên suy nghĩ: "Cô có thể ở lại nhà tôi thêm một hôm?" nhưng lại không nói ra.
- ---------
Sáng sớm hôm sau, Hàn Bách xuống cửa khách sạn bắt Taxi về thẳng Hàn gia.
Về đến nơi, Hàn Bách đã nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn trang trí cho bữa tiệc tối nay, nhìn thấy cô ai cũng dừng việc đồng thanh nói: "Tiểu thư đã về"
Hàn Bách chỉ gật đầu một cái, mọi người đều trở lại tiếp tục làm việc, Hàn Bách nhìn thấy Tiểu Nhã đứng ở cửa đợi, cô đưa hành lý cho Tiểu Nhã rồi hỏi: "Ông đã biết chuyện chưa?"
"Dạ chưa" Tiểu Nhã cung kính đáp.
Khi vào đến nhà cô bất ngờ khi nhìn thấy mọi người tập trung đông đủ, Hàn Bách khẽ để ý cô không ngờ gia đình Từ Noãn Khang cũng có mặt ở đây.
Thấy cô ông Hàn ôn hòa nói: "Tiểu Bách! Lại đây"
Nghe lời ông Hàn Bách ngồi xuống ghế cạnh ông hỏi: "Ông à! Có chuyện gì vậy?"
Ông Hàn khẽ xoa đầu cô nói: "Tối nay nhân dịp mừng thọ ông, ta muốn làm luôn lễ đính hôn cho Tiểu Dương với Noãn Khang, ta biết con vẫn còn tâm sự trong lòng nhưng chuyện sảy ra như vậy rồi, ta cũng không muốn con chịu tổn thương nữa, nếu con không đồng ý ta có thể không làm"
"Tại sao con lại không đồng ý được? Con hiểu mà" Nói rồi cô quay xang chỗ Hàn Tiểu Dương: "Chúc mừng!" Hàn Bách còn chưa đợi câu trả lời của Hàn Tiểu Dương đã đứng dậy xin phép ông được lên phòng trước.
"Em cảm ơn chị đã đồng ý tác hợp cho chúng em." Hừm...cô ta dễ buông như vậy?
Nghe thấy câu nói của Hàn Bách, Từ Noãn Khang khẽ nhíu mi rồi trở về trạng thái vui mừng ban đầu. Cô ấy mới vài ngày không gặp mà đã thay đổi nhanh như vậy...