• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ, sao hôm nay mẹ tới sớm vậy?" Hàn Bách tò mò hỏi, bình thường thì phải tới gần trưa bà mới tới nhưng hôm nay tới từ lúc trời vừa mới sáng.



"À, tại mẹ không muốn ba con lấy lí do vớ vẩn không cho mẹ đi" Lý Cẩm Nhạc nói nhỏ vào tai Hàn Bách.



"Sao vậy ạ?"



"Thì ba con cứ nói là mẹ mà gặp con là dính lấy nhau không ngoái ngoài tới ba con, ông ấy hay vậy lắm con đừng để ý!" Lý Cẩm Nhạc thở dài nói.1



"A con hiểu mà! Cha truyền con nối mẹ ạ!" Hàn Bách liếc Tôn Mặc Thiên nói. .



"Cái gì nối?" Tôn Mặc Thiên nghe thấy mang máng hỏi lại.



"Không có gì!" Hàn Bách vội lắc đầu sau đó mẹ chồng con dâu nhìn nhau cười.



Quả nhiên là dính vợ, không tới giữa trưa, Tôn Lâm đã có mặt tại Bạch Liên Vạn Thự.



"Sao em đi mà không nói với anh tiếng nào vậy?" Tôn Lâm bất mãn nhìn vợ. Lại thấy Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên ở đó liền ho nhẹ một cái.



"Ba à, sớm quen thì hơn, đỡ phải ngại" Tôn Mặc Thiên không kiêng nể công kích tinh thần ba mình.



"..." Thằng con chết dẫm này!



"Lần sau đi có thể nói trước một tiếng với anh được không?" Tôn Lâm mặc kệ con trai mình quay lại nói với vợ.



"Nói làm gì? Để anh lại kiếm lí do này nọ giữ em lại chứ gì? Già rồi còn dính người như vậy! Không biết xấu hổ!" Lý Cẩm Nhạc khẽ nói.



"Đâu có, chẳng qua là..." Tôn Lâm tính nói nhưng lại chẳng nói được.



"Chẳng qua là??" Lý Cẩm Nhạc liếc mắt hỏi.



"Không có gì, nhưng mà anh đây vẫn còn rất trẻ mà, mới có bốn mấy" Tôn Lâm suy nghĩ một chút rồi nói.



"..."



"Ba mẹ trông tràn sức sống thật, nhìn họ hạnh phúc ghê, em hâm mộ quá" Hàn Bách mỉm cười ôm lấy cánh tay Tôn Mặc Thiên.



"Hâm mộ? Ở với anh không hạnh phúc sao?" Tôn Mặc Thiên rơi vào trầm tư.



Hàn Bách giật giật khoé miệng, quả nhiên cha nào con nấy.



"Đúng thế hả?" Tôn Mặc Thiên lại hỏi.



"Ai nói vậy! Bên cạnh anh em hạnh phúc lắm rồi, hâm mộ ở đây là hâm mộ tình cảm của ba mẹ đó, họ có thể trao hạnh phúc cho nhau tới thời điểm này" Đôi mắt Hàn Bách lúc này sáng lung linh. Thật giống một vì sao.



"Anh cũng sẽ như vậy!" Tôn Mặc Thiên đột nhiên nghiêm túc nhìn Hàn Bách.



"Sao cơ?" Hàn Bách không hiểu cho lắm.



"Sẽ yêu em như vậy, à không nhiều hơn thế bằng tất cả những gì anh có"



"### Được rồi, em tin tưởng ở anh!" Hàn Bách nháy mắt nói.



Bên ngoài bọn họ có thể thấy một Tôn Lâm lạnh lùng cao ngạo, một Tôn Mặc Thiên ngoan độc sắc bén, không ai dám đụng, hình tượng hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng chắc ít người thấy và nhận ra khi ở cạnh vợ họ mới lột vỏ bọc bên ngoài trở thành chính họ. Như lúc này chăng, hai vị tổng tài cao cao tại thượng đang đi phía sau làm ** li cho vợ.



Hai người đàn ông hậm hực đi sau hai người phụ nữ thanh toán, xách đồ. Bọn họ thu hút không ít người trong trung tâm thương mại lén nhìn.



"Trời ạ, họ là ai vậy nhìn đẹp trai phong độ thật!"



"Hai người đẹp trai phía sau là vệ sĩ hả? Tôi thấy không giống lắm"



"Cô không biết gì cả, cái khuân mặt kia, cái khí chất kia không thể là vệ sĩ hiểu không?"



"Vậy sao? Vậy họ là ai?"



"Cô thật sự không biết à? Đó là người của Tôn gia đó, hai cặp vợ chồng đó, nổi bật như vậy!"



"Thật?"



"Đương nhiên"



"...." Tiếng bàn tán xung quanh nhưng lại không làm ảnh hưởng tới bốn người gia đình bọn họ.



"Mỏi không?" Tôn Mặc Thiên bươc hai bước tới bên cạnh Hàn Bách hỏi.



"Không sao" Hàn Bách cười lắc đầu.



"Chúng ta đi xem phim đi, có bộ phim này hay lắm" Lý Cẩm Nhạc nói với Hàn Bách khi nhìn thấy bảng phim cách đó không xa.



"Vâng!" Hàn Bách liền tung tăng đi theo.



"Mẹ à...phim mẹ nói hay...là phim kinh dị sao?" Hàn Bách nhìn màn hình lớn trước mặt không khỏi rùng mình. Cô có thể không sợ trời không sợ đất nhưng tuyệt đối sợ mà cũng chẳng biết vì sao.



"Đúng vậy nha, rất kích thích!" Lý Cẩm Nhạc nói xong nháy mắt với con trai một cái.



"Đưa chân cho anh" Tôn Mặc Thiên nói với Hàn Bách.



"Sao vậy?" Hàn Bách vừa dịch chân về phía Tôn Mặc Thiên vừa hỏi.



Không thấy anh trả lời chỉ thấy anh hơi cúi người xuống, tháo đôi giày cao gót trên chân Hàn Bách ra, nhẹ nhàng dán băng keo cá nhân vào phía sau chân cô, sau đó không biết anh lấy ở đâu ra một đôi giày bệt đeo vào chân cô.



Những người xung phong không khỏi trầm trồ, nếu không phải trong phòng chiếu phim không được phép chụp ảnh quay phim thì có lẽ bọn họ đã chụp lại hình ảnh lãng mạn này rồi.



"Anh lấy đâu ra vậy?" Hàn Bách vui vẻ nên không để ý, bây giờ mới cảm thấy có chút đau, không biết Tôn Mặc Thiên thấy được từ khi nào.



"Mua từ ban nãy, lần sau đi giày thấp một chút đỡ đau chân" Tôn Mặc Thiên để đôi giày cao gót xang một bên.



"Không được, vì anh quá cao bên em phải làm vậy!" Hàn Bách lắc đầu, cô cũng không tính là lùn nhưng mà đứng với một người cao 1m9 như Tôn Mặc Thiên thì ừm có hơi lùn thật, đi cả giày cao gót vào cũng chỉ tới cằm của anh. Bỏ giày ra là đứng tới vai anh. Như vậy không được.



"Nhỏ nhắn mới dễ ôm" Tôn Mặc Thiên nghe xong lý do không khỏi bật cười. Tự nhiên nắm lấy tay Hàn Bách. Trước giờ anh không để ý tới chiều cao lại không nghĩ cô chú ý như vậy, có cách nào hạ chiều cao xuống không nhỉ?



- _-:((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK