"Hai người ngủ với nhau nhé tôi ngủ 1 mình" Minh Triết nói xong để lại hai người phụ nữ nhìn nhau rồi chui vô lều.
"..." Phải ngủ với cô ta sao?_Diệp Tử Kì.
"..." Đùa gì vậy?_Hồ Nhã Tịnh.
Diệp Tử Kì thẳng thừng quay lại đống lửa dỡ ghế ra ngồi, cùng lắm thì ngồi ngoài này cả đêm chứ không muốn chung giường với cô ta.
"Không vào sao?" Hồ Nhã Tịnh khó hiểu nhìn Diệp Tử Kì.
Diệp Tử Kì không trả lời mà chỉ xua xua tay.
Hồ Nhã Tịnh thấy vậy khẽ nhún vai rồi đi vào lều.
"Sao lắm muỗi vậy chứ!" Diệp Tử Kì bị muỗi đốt đầy tay, xoa xoa hai cánh tay nói.
"Cô không ngủ à?" Minh Triết bị chứng mất ngủ nên đi ra ngoài không ngờ lại gặp Diệp Tử Kì vẫn ngồi đó.
Diệp Tử Kì thở dài lắc đầu rồi hỏi lại: "Còn anh? Không ngủ à?"
"Không ngủ được" Minh Triết kéo ghế lại ngồi kế Diệp Tử Kì nói.
"Ngồi sát vậy làm gì?" Diệp Tử Kì khẽ liếc Minh Triết, nhíu mày lại nói.
Minh Triết chỉ cười không nói gì, cũng không có ý định ngồi dịch ra, cả Diệp Tử Kì mặc dù bày tỏ khó chịu nhưng cũng chẳng dịch ra thậm chí còn hơi nghiêng về phía Minh Triết.
Minh Triết lôi thuốc ra hút, hai người cứ im lặng ngồi đó. Một lúc sau, trên vai Minh Triết có một cái đầu nhỏ tựa vào. Anh hơi bất ngờ quay đầu lại thì môi chạm phải chỏm đầu của Diệp Tử Kì. Đơ ra vài giây không phản ứng lại. Không ngờ cảnh này đã được Hàn Bách ở đằng sau đang tính đi vệ sinh chụp được. Cô rón rén chui lại vào lều, cầm điện thoại cười khúc khích.
"Sao lại quay vào rồi?" Tôn Mặc Thiên thấy Hàn Bách vừa ló ra khỏi lều, anh còn chưa kịp đi ra đã thấy cô quay vào.
"Cho anh xem cái này" Hàn Bách cười rồi bật điện thoại lên đưa cho Tôn Mặc Thiên.
Tôn Mặc Thiên nhìn xong nhếch mép cười xem ra ai đó sắp bị lời mình nói vả cho rát mặt rồi.
"Thấy chưa! Em đã nói là họ sẽ mà!"
"Được rồi, không cần đi nữa hả?" Tôn Mặc Thiên khẽ xoa đầu cô hỏi.
"Dạ không cần, lỡ phá hỏng không khí ngoài đó thì hỏng" Hàn Bách lắc đầu, cô có thể nhịn không sao.
"Vậy ngủ thôi" Tôn Mặc Thiên nói rồi ôm lấy Hàn Bách nằm xuống, không quên thực hiện việc "đi ngủ".
"A...đừng, ở đây không được.." Hàn Bách đè Tôn Mặc Thiên lại, nhỏ giọng nói.
Tôn Mặc Thiên không phản ứng lại, môi mỏng khẽ nhếch lên, hôn lên trán Hàn Bách rồi ôm Hàn Bách vào ngực: "Ngủ ngon! Vợ"
"### Ngủ ngon" Hàn Bách cười nói.
Mãi một lúc sau Minh Triết mới phản ứng lại, anh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Diệp Tử Kì. Cẩn thận ôm cô lên, đặt cô nhẹ nhàng vào trong lều của mình. Sau đó anh gọi điện cho Cao Lãng, nhưng người bắt máy lại là Tề Y Nhi.
"Có chuyện gì sao Triết ca?" Tề Y Nhi hỏi.
"Em ra ngoài anh nhờ chút" Minh Triết nói, là Tề Y Nhi thì dễ nói hơn là Cao Lãng.
Tề Y Nhi đi ra ngoài, thấy Minh Triết hỏi: "Sao vậy?"
"Em có thể vào ngủ cùng Tử Kì không?" Minh Triết nhìn Tề Y Nhi nói.
"Anh..." Hai người họ ngủ chung sao???? Trong đầu Diệp Tử Kì là hàng đống dấu hỏi chấm.
"Không có, cô ấy không ngủ được với Nhã Tịnh" Cái ánh mắt Tề Y Nhi nhìn anh làm sao có thể không hiểu được chứ.
"À, vậy được, anh ngủ với A Lãng sao?" Tề Y Nhi không chắc ăn, biết đâu Minh Triết lại muốn ngủ với Hồ Nhã Tịnh thì mối lương duyên của cô em Diệp Tử Kì phải làm sao.
"Ừm" Minh Triết nói.
"Vậy em đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi" Tề Y Nhi gật đầu rồi đi vào với Diệp Tử Kì.
### Minh Triết vươn vai rồi chui vào lều của Cao Lãng.
Sáng sớm hôm sau, một tràng tiếng hét kinh khủng phát ra từ chỗ bọn họ, làm kinh động không ít người....