Lúc này khách khứa cũng đã đến đông đủ cả rồi, không khí vô cùng náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy cô gái đang bước từng bước xuống cầu thang thì cả hội trường bỗng im bặt vài dây sau mới có người lên tiếng: "Ôi trời! Cô gái này thật xinh đẹp, hình như đây là đại tiểu thư của Hàn gia thì phải?"
...
Bỏ qua bao ảnh mắt đang dõi theo mình Hàn Bách tiến thẳng đến chỗ Hàn lão gia: Hàn Võ, Hàn Bách mở chiếc hộp nhung đỏ trên tay ra đưa đến cho Hàn Võ cười ngọt ngào nói: "Ông nội! Chúc người sinh nhật vui vẻ!"
Trong đó là một chiếc vòng ngọc bích màu xanh lục.
Hàn Võ cười tươi vỗ nhẹ lên tay Hàn Bách: "Đứa trẻ ngoan"
Dần dần những người trong Hàn gia tiến lên tặng quà cho Hàn Võ, trong đó toàn là những thứ đắt đỏ quý hiếm trên đời, bọn họ làm như vậy chủ yếu chỉ để lấy lòng Hàn lão gia nhằm được quyền thừa kế tập đoàn Hàn thị.
Hàn Tiểu Dương cũng bước lên tặng quà, Hàn Tiểu Dương ôm lên một cái hộp không to cũng không nhỏ, mở ra là một chiếc bình ngọc phỉ thúy cười rạng rỡ nói: "Nội! Chúc người sinh nhật vui vẻ!"
Hàn Võ đưa tay xoa đầu Hàn Tiểu Dương cười nhẹ.
Buổi tiệc vẫn đang diễn ra thì người đảm nhiệm chức vụ đón khách vội vã chạy vào nói gì đó với Hàn Viên(bố Hàn Bách và Hàn Tiểu Dương), nói xong trên mặt Hàn Viên hiện lên một vẻ mặt không thể tin được. Rồi đích thân đi ra ngoài, trước ánh mắt không hiểu gì của mọi người, thật ra Hàn Viên nghe nhân viên đón khách nói là xe của Tôn Mặc Thiên đến thì ông ta(HV) hơi kinh ngạc, dù sao Tôn Mặc Thiên cũng là nhân vật lớn nhất nhì trong nước, sở hữu một thế lực khủng khiếp, mà lại đến đây dự bữa tiệc nhỏ này, Hàn Viên có gửi thiệp biết chắc là Tôn Mặc Thiên sẽ không đến nhưng không ngờ....
Sau khi tận mắt thấy người đàn ông mặc nguyên trang âu phục màu đen thì Hàn Viên mới lộ ra vẻ mặt vui vẻ chạy tới nói: "Thật ngại quá! Không thể tiếp đón Tôn thiếu từ xa! Mời ngài vào!"
Tôn Mặc Thiên không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào trong, Hàn Viên cũng vui vẻ theo vào.
Vào đến nơi, mọi người nhìn người đàn ông mặc âu phục lạnh lùng bước vào, khí thế của người này quả thực khiến người ta khiếp sợ. Quá kinh khủng.
"Người này là ai vậy? Thật đẹp trai nha" Có vị khách trong bữa tiệc lên tiếng.
"Đúng nha! Vị này là ai mà có thể khiến cho chủ nhà đích thân ra đón vậy?"
"Người này hình như là Tôn Mặc Thiên tổng tài Tôn thị thì phải?"
"Hả? Không đùa đó chứ! Tôn tổng có thể đến dự buổi tiệc này thì Hàn gia có mặt mũi quá rồi đó"
.....
Lục tục là những lời bàn tán và lời khen của mọi người xung quanh, có người vẫn không tin đó là Tôn Mặc Thiên. Đến khi Hàn Võ lên tiếng: "Thật vinh hạnh cho chúng tôi, và cảm ơn Tôn tổng đã đến dự bữa tiệc mừng thọ của lão già này!"
"Hàn lão gia quá lời rồi!" Tôn Mặc Thiên cười nhẹ nhìn Hàn Võ. Lúc đi lại chỗ ngồi Tôn Mặc Thiên vô tình liếc qua chỗ Hàn Bách, nhận thấy ánh mắt của Tôn Mặc Thiên Hàn Bách cũng rạng rỡ cười lại.
Một lát sau, Hàn Võ bước lên sân khấu, cầm micro nói: "Rất cảm ơn mọi người hôm nay đã dành thời gian quý báu để đến tham dự buổi tiệc này, nhân dịp này tôi muốn tổ chức tiệc đính hôn cho đứa cháu út của tôi Hàn Tiểu Dương với Từ thiếu-Từ Noãn Khang." Nói xong Hàn Võ bước xuống bàn cầm ly rượu lên"cạn ly", rồi mọi người cũng từ từ đứng lên hô chúc mừng rồi uống rượu.
Trên bàn, Hàn Tiểu Dương lúc này nhìn vào Hàn Bách cười nói: "Chị à! Hôm nay chị và người yêu chị thật đẹp đôi nha"
Hàn Bách nhíu mày nhìn về phía Hàn Tiểu Dương.
"Hả? Tiểu Dương, con vừa nói gì cơ? người yêu của tiểu Bách?" Người lên tiếng là Hàn Võ
"Dạ vâng! Mọi người vẫn chưa biết chuyện gì sao? Chị có người yêu rồi, hơn nữa đối tượng còn là Tôn tổng nữa nha! Đúng không chị?" Sau hôm ở bữa tiệc khai mạc hôm trước Hàn Tiểu Dương đã cho người đi điều tra, vốn giữa Hàn Bách và Tôn Mặc thiên chẳng có gì nhưng cô ta vốn muốn Hàn Bách bị mất mặt nên cố ý nói ra.
Hàn Võ quay sang nhìn Hàn Bách hỏi: "Chuyện này....là thật?"
"Ông à! Chuyện này không phải như ông nghĩ đâu! Con..." lời còn chưa nói hết thì Tôn Mặc Thiên đột nhiên lên tiếng: "Đúng vậy! Đúng là như những gì Hàn tiểu thư đây nói" vừa nói Tôn Mặc Thiên vừa đưa cặp mắt sắc bén về phía Hàn Tiểu Dương khiến cô ta im bặt.
Hàn Bách á khẩu trước câu nói của Tôn Mặc Thiên khó hiểu nhìn xang anh. Tôn Mặc Thiên cười như không cười nhìn về phía Hàn Bách.