"Chưa ra tay nhưng chúng giết người trên địa bàn của ta đồng nghĩa với việc ngầm tuyên chiến" Tôn Lâm trầm mặc vài giây.
"Ba tính làm gì?" Tôn Mặc Thiên liền hiểu ý của ba anh. Cái mà bọn họ nhắc đến chính là một thế lực bên Mĩ đã ngấm ngầm tuyên chiến với tập đoàn Star, muốn nuốt trọn thế lực của bọn họ dù là về trính trị hay xã hội.
"Thế lực đó không nhỏ, tạm thời bây giờ giữ án binh bất động, ba cần con về Mĩ một chuyến, giúp ba xử lý việc phòng thủ, còn tập đoàn ba sẽ giải quyết, nhất định phải cẩn thận bọn chúng không dễ đối phó" Tôn Lâm nghiêm mặt nhìn Tôn Mặc Thiên, ông đã tung lưới quá lâu chắc cũng đến lúc thu lưới lấy tài nguyên. Tập đoàn Star cùng tập đoàn King L bên Mĩ như hai con rồng trên cùng một địa bàn nắm trọn toàn bộ mạch kinh tế cùng thế lực ngầm khu vực Châu Á, nhưng một lãnh thổ thì không thể tồn tại hai vị lãnh tụ được bắt buộc phải có người đứng đầu. Thế gian ai cũng nói bọn họ có thể bắt tay cùng nhau đoàn kết nhưng tham vọng quyền lực cùng với lòng tự tôn mà hai bên không thể hoà thuận được ngấm ngầm tuyên chiến bên trong, nhưng lần này họ thực sự ra tay trắng trợn. Đã muốn ra mặt tuyên chiến thì ông sẵn sàng tiếp chiêu. Bao lâu lăn lộn trên thương trường dành được vị trí như ngày hôm nay phải đảm bảo mọi thứ hoàn hảo, cũng không dễ để bị đánh bại.
"Vâng" Tôn Mặc Thiên nói xong liền rời đi. Lam Dực chúng ta cũng có ngày gặp mặt tiếp theo. Anh vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý: "Đặt vé máy bay về Mỹ cho tôi, còn nữa mấy ngày nay sắp xếp vệ sĩ bảo vệ Hàn Bách"
………………………………
Hàn Bách sáng sớm đã rời Hàn gia, cả đêm qua dường như cô không ngủ chút nào, lời ba cô nói cứ canh cánh trong đầu Hàn Bách, không buông xuống được, cô khóc rất nhiều luôn tự bào chữa cho ba cô nhưng sự thật lại đập vào mặt Hàn Bách một cách tàn nhẫn, ba cô là tín ngưỡng là người mà cô vô cùng tôn trọng, nhưng ông đã làm gì?. Cô muốn về Bạch Liên Vạn Thự nhưng lại không muốn trở về trong bộ dạng như vậy bèn gọi Diệp Tử Kì tới biệt thự bên ngoại ô của mình.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Tử Kì mới sáng sớm đã bị Hàn Bách gọi đến đây không hiểu chuyện gì thì thấy Hàn Bách đang ngồi với một đống rượu mới khui trên bàn liền nhíu mày hỏi.
"Ngồi xuống đi" Hàn Bách không trả lời mà bảo Diệp Tử Kì ngồi xuống, sau đó rót một ly đẩy lên trước mặt Diệp Tử Kì.
"Rốt cuộc có chuyện gì vây? Sao mới sáng ra cậu đã uống rượu rồi" Diệp Tử Kì nhíu mày nói.
Hàn Bách cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót thêm vào cứ uống liên tục như vậy 3 ly, Diệp Tử Kì nhịn không được tiến lên giật lấy ly rượu nhăn mặt hỏi: "Này cậu bị sao vậy? Có chuyện gì nói mình nghe"
Hàn Bách im lặng nhìn ngả người xuống sofa nhìn lên trần nhà hồi lâu sau đó mới ngà ngà say mở miệng: "Cậu biết không..mẹ mình không ra đi vì tự nhiên tái phát bệnh đâu.."
"Sao? Không phải tự nhiên vậy thì.." Diệp Tử Kì chơi với Hàn Bách không lâu lắm nhưng đại khái cũng biết chuyện gia đình cô. Nghe nói Hàn phu nhân không may bệnh tim tái phát rồi qua đời khi Hàn Bách mới 7 tuổi.
"Mình không dám ngờ tới là sự ra đi của mẹ lại liên quan trực tiếp tới gia đình nhỏ kia của ba mình" Hàn Bách lại tiếp tục nói.
"Ý cậu là..." Diệp Tử Kì hơi hoang mang không phải là do mẹ con Hàn Tiểu Dương bày trò đó chứ.
"Là ba mình dẫn người phụ nữ kia về cùng với đứa con của họ, người phụ nữ đó cố ý kích thích mẹ mình cho nên bà liền phát bệnh rồi ra đi..." Hàn Bách nói xong không nhịn được mà khóc lên. Nếu không nhờ rượu cồn có lẽ Hàn Bách không dám can đảm nói lại như vậy.
"Thật? Vậy mẹ cậu là bị hại chết rồi, mẹ nó người phụ nữ kia thủ đoạn quá ghê gớm, còn nữa ba của cậu ăn phải cái gì mà đi làm như thế chứ" Diệp Tử Kì nghe xong không khỏi chửi thề.
"Ha..ba mình à không ông ta còn nói vì ông ta yêu người phụ nữ kia...sau khi mẹ mình ra đi mới nói hối hận...thật nực cười mà" Hàn Bách cười nhưng nước mắt lại chảy ra.
"Được rồi, không sao hết..." Diệp Tử Kì đau lòng ôm lấy bả vai Hàn Bách.
Hàn Bách lại ngồi uống thêm khá nhiều rượu, biết tâm trạng cô không tốt nên Diệp Tử Kì cũng không cản cô uống.Bỗng điện thoại Hàn Bách trên bàn reo lên, thấy tên người gọi là Tôn Mặc Thiên lại nhìn Hàn Bách đang say khướt bên cạnh liền bắt máy: "Alo anh Tôn, Bách Bách cậu ấy tâm trạng không tốt hiện tại say mất rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy về"
"Các cô ở đâu?"Tôn Mặc Thiên thấy người nghe không phải Hàn Bách thì dừng vài giây rồi nói.
"Chúng tôi đang ở biệt thự tai ngoại ô tôi sẽ gửi định vị qua" Diệp Tử Kì nghe hiểu ý, Tôn Mặc Thiên sẽ tơi đón Hàn Bách liền nói.
"Cảm ơn" Tôn Mặc Thiên nói rồi cup máy, đi đến nơi Diệp Tử Kì gửi định vị.
Không lâu sau ngoài cửa có tiếng chuông Diệp Tử Kì đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên là Tôn Mặc Thiên, cô nói: "Cậu ây ở bên trong"
Tôn Mặc Thiên gật đầu rồi tiến vào, thấy Hàn Bách nằm im trên sofa lại nhìn vô số bình rượu rỗng nhíu mày tiến lại. Anh hỏi Diệp Tử Kì: "Cô ấy sao vậy?"
"Cậu ấy biết sự thật về việc cái chết của mẹ cậu ấy, nguyên nhân chủ yếu là do ba cùng mẹ kế gây ra, khi tôi đến cậu ấy cũng uống kha khá rồi" Diệp Tử Kì đem sự việc thuận lại cho anh.
Tôn Mặc Thiên gật đầu rồi khom người bế Hàn Bách lên nói một tiếng với Diệp Tử Kì rồi ôm cô rời khỏi đây, Diệp Tử Kì cũng đi về luôn.