Đang ngồi đọc tạp chí thì chuông điện thoại reo lên, đó là Diệp Tử Kì gọi.: "Alo, mình nghe"
"Tình yêu ơi mình về nước rồi tầm 10 phút nữa sẽ hạ cánh, cậu ra đón mình đi" Giọng nói vui vẻ của Diệp Tử Kì vọng ra.
"Cậu về sớm vậy sao?" Cô nhớ không nhầm thì Diệp Tử Kì nói tháng sau mới về mà.
"Mình sẽ về sớm hơn, sao? Không tiếp đón mình à?"
"Nào có mình chỉ hơi bất ngờ khi cậu về sớm vậy thôi, đợi xíu mình ra ngay"
"Ok yêu bồ"
Nghe điện thoại xong Hàn Bách nói với dì Trương là có thể trưa nay mình sẽ không về ăn cơm nên không cần phải đợi. Rồi lên phòng lấy túi với chìa khóa xe lái thẳng ra sân bay đợi Diệp Tử Kì.
Đúng như lời nói cô vừa đến thì cũng thấy Diệp Tử Kì đang kéo vali đi ra. Trên mặt đeo quả kính râm to che mất nửa khuôn mặt. Hàn Bách mở cửa xe vẫy vẫy tay, Diệp Tử Kì vui vẻ tiến lại, nhân viên sân bay nhanh nhẹn mở cốp xe cất hành lý vào, Hàn Bách lái xe đưa Diệp Tử Kì về nhà của cô ấy. Cất hành lý rồi hai người đi dạo với nhau, đến trưa lại cùng nhau đi ăn.
Trên bàn ăn Hàn Bách hỏi Diệp Tử Kì: "Này, mình sắp mở công ty đấy"
"Hả? Mở công ty gì?"
"Công ty nội thất"
"Sao lại có hứng thú với nội thất rồi, cần mình giúp gì không?"
Hàn Bách đem mọi chuyện tóm gọn kể lại cho Diệp Tử Kì nghe: "Cậu có muốn vào làm chung với mình không?"
"Có chứ! Mình cũng đang rảnh tiện giúp cậu luôn"
"Vậy cám ơn cậu" Hàn Bách cười tươi nói.
"Cậu đã chọn trụ sở ở đâu chưa?"
"Chưa chiều nay mình sẽ đi xem"
"Vậy ok có gì báo cho mình nha"
Đang định trả lời thì điện thoại trong túi vang lên là Tôn Mặc Thiên gọi.
"Alo em nghe đây"
"Em ăn gì chưa?" Tôn Mặc Thiên nhẹ nhàng hỏi.
"Em vừa ăn xong"
"Ừm anh tìm được trụ sở cho em rồi" Tôn Mặc Thiên vào luôn việc chính.
"Dạ nhanh vậy sao? Vậy bây giờ anh có rảnh không? Em qua chỗ anh nhé!" Hàn Bách không giấu nổi kích động.
"Ừm đi cẩn thận"
Nói chuyện với anh xong Hàn Bách quay lại nói với Diệp Tử Kì: "Mình tìm được trụ sở rồi bây giờ mình đi qua chỗ Thiên xem"
"### Vậy được cậu đi đi"
Vừa đến cửa chính của tập đoàn Tôn thị đã thấy trợ lý Tần đứng sẵn ở đó hai người lên thẳng phòng tổng tài.
Vào trong thấy anh đang viết gì đó, cô khẽ gọi: "Thiên, em đến rồi"
"Lại đây, ngồi xuống" Tôn Mặc Thiên đã sớm chuẩn bị một chiếc ghế tựa bên cạnh ghế làm việc của mình.
Khi Hàn Bách ngồi xuống anh đưa cho cô một tập tài liệu mỏng.: "Đây là chỗ anh thấy rất thích hợp, em xem qua đi, không hài lòng thì nói với anh"
Hàn Bách mở tập tài liệu ra, sau một hồi xem thì đây là một toà cao ốc đặt giữa trung tâm thành phố A, xung quanh đó toàn là những biệt thự lớn và chung cư cao tầng, đặt trụ sở ở đó hẳn là thích hợp, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn đặt mua nội thất mà không cần phải đi xa. Đúng là người có đầu óc kinh doanh có khác.
"Trong thời gian ngắn như vậy mà anh có thể tìm được một nơi như vậy, cám ơn anh" Hàn Bách nói xong nhoài người lên hôn lên môi Tôn Mặc Thiên một cái coi như là phần thưởng. Sau đó nói tiếp: "Phần thưởng của anh đây"
"Chỉ một cái là đủ?" Tôn Mặc Thiên nhướng mày hỏi.
Hàn Bách còn chưa kịp phản ứng thì bờ môi đã bị môi anh phủ xuống. Dây dưa một hồi anh mới tách môi mình khỏi môi cô. Mặt Hàn Bách lúc này đỏ như quả cà chua.
"Như vậy mới đủ" Tôn Mặc Thiên thoả mãn nói. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười.
"Anh..." Hàn Bách muốn oán thán nhưng không thốt ra nổi.
"Hửm?"
Còn dám trêu cô, Hàn Bách đánh vào người anh một cái. Tôn Mặc Thiên thấy thế nụ cười càng rõ hơn.
Hai con người cứ dây dưa như vậy cả buổi chiều, dù vậy Hàn Bách vẫn tung một post tuyển nhân viên lên trang web của mình, quả nhiên là công nghệ hiện đại chỉ trong một buổi chiều đã có rất nhiều hồ sơ xin việc được gửi trực tiếp đến mail của cô.
Tối đến Hàn Bách sau khi ăn tối đã chui lên phòng làm việc của Tôn Mặc Thiên. Bắt đầu mở mail lên Hàn Bách choáng với thông báo hơn 200 đơn thông báo xin việc, xem ra tối nay phải bận rộn rồi.