Ngay lúc này tại đại sảng nghị sự tất cả mọi người đều im lặng, họ ngồi nhìn nhau không nói gì, nhất thời cả một khoảng không gian rộng lớn là thế chìm vào trong không khí ngộp ngạt khó chịu. Vẻ mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt những người đưa môn hạ tham gia bí cảnh trở về nhưng lạ là những người ở nhà cũng đang mang theo vẻ sầu não. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cứ im lặng như thế cũng chẳng giải quyết được gì, có người bảo: "Hay trước tiên chúng ta nói chuyện ở bí cảnh đi."
Cố Thành Ân cả ngày mệt mỏi không được nghỉ nên không muốn mở miệng, Cố Lâm Thanh từ trước vẫn luôn lạnh nhạt càng không chủ động nói. Trưởng lão Vãn Thuyết Môn bất đắc dĩ trở thành người kể chuyện. Ai bảo tam đại tông môn hết hai người đều không thích náo nhiệt chớ?!
Mọi người nghe xong việc xảy ra ở bí cảnh không hẹn mà nhìn nhau: "Này... Không phải quá trùng hợp sao?"
Lại trùng hợp? Cố Thành Ân nghe đến hai từ này liền đau đầu, hai từ này xuất hiện thì không 89% cũng 90% là có chuyện.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đêm qua người của Hồng Trang Các vừa đưa tin, phu thê Phong nhị gia đã chết rồi."
"Vừa sáng nay bọn ta cũng thu được một tin tức, tiên gia Văn thị ở Bắc Giang bị diệt môn rồi." Người nói dừng lại một chút rồi thở dài, lắc đầu ngao ngán mà nói tiếp: "một trăm tám mươi chín nhân khẩu không ai sống sót."
Sảnh nghị sự lại chìm vào trong yên tĩnh ngộp ngạt, một lát sau mới có người nói: "Chuyện Hồng Trang Các là thế nào? Chẳng phải bọn họ đã tách ra khỏi giới tu chân không tu đạo chỉ luyện kiếm thôi sao?"
"Quả thật không còn quan hệ với tu chân giới nhưng cái chết của đôi phu phụ Phong nhị có chút kì lạ." Người nói là Lăng gia chủ: "Theo lời Phong gia trên thi thể có rất nhiều vết thương, đáng lí ra bị thương nặng như thế phải xuất huyết thế nhưng máu trong cơ thể họ dường như đã bị hút khô trước đó, hiện trường cũng chẳng vấy một chút mùi tanh hay máu tươi nào."
"Tiên gia Văn thị cũng gặp tình trạng tương tự, trong một đêm chết sạch không khiến ai phát giác, máu trong cơ thể một số người đã bị rút cạn."
Có kẻ kinh ngạc hỏi: "Gia tộc tu tiên kia hình như đặt phủ đệ tại chốn phồn hoa, vậy mà bị đồ sát không ai phát hiện ra sao?"
Lăng gia chủ nặng nề gật đầu.
Có người nói ra suy nghĩ của bọn họ: "Bọn ta nghi ngờ do ma tu làm ra."
Có người lại hỏi: "Tiền sử có xảy ra chuyện tương tự chưa?"
"Tà công luyện bằng máu tươi của con người thì nhiều vô số kể."
Nhất thời tiếng tranh luận vang lên khắp nơi trong sảnh khiến đầu óc người khác ong ong, Cố Lâm Thanh nhíu mày lớn tiếng ngăn cuộc cãi vã: "Trong thảm án Phong gia và Văn thị còn ai sống sót hay không?"
"Có." Lăng gia chủ đáp lời: "Đôi phu phụ Phong thị mất nhưng nữ nhi của họ còn sống. Con bé tên Phong Nhu Sương, năm nay chín tuổi, lúc tìm thấy nó thì đã bất tỉnh, có lẽ vì quá đau lòng nên khi tỉnh lại tinh thần có chút hỗn loạn nên đến nay cũng chưa bình phục."
Cố Thành Ân nhướng mày, y nhìn ra chỗ kì lạ.
Có người cũng phát giác ra không đúng: "Vì sao ma tu kia lại tha cho một đứa trẻ?"
Gia tộc kia già trẻ lớn bé đều không tha cơ mà?
"Có lẽ là phu thê Phong thị bảo vệ..." Lăng gia chủ lắc đầu biểu thị bản thân cũng chẳng rõ: "Đây chỉ mới là lời truyền lại của Hồng Trang Các, chúng ta phải đến đó một chuyến rồi mới có thể kết luận mọi chuyện."
"Các người ở bí cảnh có thấy điều gì lạ không?" Có người chuyển trọng tâm vấn đề: "Mấy chuyện này xảy ra không phải quá trùng hợp hay sao?"
"Bạch Vân chưởng môn, ngươi thấy sao?"
Cố Lâm Thanh lắc đầu: "Không nhìn thấy gì kì lạ cả."
"Mạc Quyết tiên tôn..." người nọ e dè hỏi: "Ngài vào trong bí cảnh cứu người, có nhìn thấy cái gì bất thường không?"
Cố Thành Ân nghĩ ngay đến hắc y nhân: "Có."
Nhất thời mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía y: "Nhìn thấy cái gì?"
Cố Thành Ân nhoẻ miệng cười: "Nhìn thấy một đám nhóc đồng môn tương tàn."
Mọi người: "..."
"Này không phải lúc để đùa đâu."
Cố Thành Ân nghiêm mặt: "Không đùa đâu."
Y bắt đầu điểm danh hỏi tội đòi lại công đạo cho đồ nhi nhà mình: "Hai vị nữ đệ tử Mị Dương Cung, một vị đệ tử Đồng thị cùng với bốn đệ tử Thiên Tông cố ý dẫn ma thú tới chặn đánh đồ đệ của ta, mang ý đồ đem người của ta ra làm lá chắn cho bọn họ chạy trốn. Nên tính sao đây?"
Mọi người: "..."
Thật sự là khởi binh vấn tội hả? Không phải đang nói về chuyện ma tu giết người sao?
Mị Dương Cung và Bạch Hạc Thiên Tông vốn đã chẳng ư nhau từ trước, nay bị y hỏi tội trước mặt các đại lão như thế bọn họ sao cam chịu nhận? Trưởng lão Mị Dương Cung hỏi ngược lại: "Chúng ta biết ngài là tiên tôn, chủ nhân của một môn phái nhưng không thể khơi khơi định tội như thế được. Ngài có bằng chứng gì không?"
"Bằng chứng?" Cố Thành Ân hừ một tiếng rõ to: "Hạc giấy ta đưa cho Tạ Tước có thee thu được hình ảnh, nếu muốn có chứng cứ các vị cứ dẫn đám nhóc nhà các vị đến gặp ta ba mặt một lời. Khi đó ta sẽ cho các người xem hết bằng chứng và đương nhiên các người cũng phải cho đồ đệ ta cái gọi là công đạo!"
Tức thì người của Mị Dương cung và Đồng thị không dám nói gì thêm. Người ta đã có bằng chứng đầy đủ nên mới tự tin ngời ngời hỏi tội bọn họ, còn cãi được cái gì nữa? Trưởng lão Mị Dương Cung là một nữ nhân đã ngoài bốn mươi, bị nói trước mặt nhiều người như vậy bà ta cũng biết quê: "Thế tiên tôn muốn thế nào?"
Hừ! Bọn họ sai mà dám dùng giọng điệu thế à?! Cố Thành Ân tức giận trong lòng nhưng ngoài mặt vân lạnh nhạt: "Đồng môn tương tàn theo Thiên Tông ta phế bỏ tu vi trục xuất khỏi tông môn. Không biết bên phía Mị Dương Cung thế nào?"
Trưởng lão Mị Dương Cung nói' "Trở về ta sẽ bẩm báo cung chủ."
Cố Thành Ân phất tay: "Nhanh cho ta kết quả là được."
Nói cong y liếc mắt nhìn sang đám người có đệ tử được nhắc tên, bọn họ dồn dập bảo trở về sẽ xử lí.
"Ta còn có một chuyện." Xong chuyện hỏi tội y mới đến chuyện chính
Lăng gia chủ đang tính đổi đề tài: "..."
Mọi người: "..."
Lại cái gì nữa? Tên đần nào cứ thích trêu chọc tên điên này thế hả?!
Cố Thành Ân lén cười một cái sau đó nghiêm chỉnh nói: "Trong bí cảnh ta gặp phải một hắc y nhân."
"!"
"Hắc y nhân?"
"Là ma tu kia sao?"
Cố Thành Ân nhún vai: "Ta không biết, người nọ đi đến rời đi đều không tiếng động, ta không chắc hắn có phải ma tu hay không chỉ biết tu vi của gã cao hơn ta rất nhiều."
Lời này vừa nói ra mọi người liền thở dốc kinh ngạc. Tu vi cao hơn cả Cố Thành Ân? Phải biết Cố Thành Ân đã có tu vi hoá thần cảnh đỉnh phong, đưa mắt nhìn khắp tu chân giới hoá thần cảnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đằng này tu vi còn cao hơn cả y? Ngoại trừ bốn vị đại thừa kỳ thì còn ai tu vi cao hơn y?
Có người nhịn không được thổn thức: "Ma tu... có kẻ đột phát hoá thần cảnh rồi sao?"
"Hẳn là không đi? Ma quân Trần Ngạo Lang cũng chỉ hoá thần cảnh đỉnh phong, nếu có kẻ tu vi cao hơn gã thì gã còn có thể yên ổn làm Ma quân sao?"
"Nói cũng đúng."
Cố Lâm Thanh nhíu mày, hắn nghi ngờ một người.
Có người hỏi: "Mạc Quyết tiên tôn, người và hắn gặp nhau như thế nào? Hai người đã nói gì?"
Bảo hắn đột nhiên xuất hiện chào hỏi ta rồi chạy đi ngươi có tin không? Cố Thành Ân không biết bọn họ có tin không nhưng y dám chắc nếu y nói thật bọn họ sẽ gắn cái mác chắc nịt cấu kết ma tu cho y. Với cái đức hạnh của hàng nguyên bản cũng dễ bị nghi ngờ lắm.
Y giả vờ nói: "Ta gặp hắn trong rừng già sâu trong Sâm Lâm, cũng không phải chính diện gặp mặt, trong lúc đánh yêu thú thì thấy bóng đen lướt qua, ta đuổi theo hắn một hồi thì mất dấu. Ta có thả ra linh lực dò xét, không tìm được chút khí tức xa lạ nào cả."
Họ Cố tự cho mình một like diễn sâu!
Tất cả mọi người cũng không nghi ngờ lời y, dù sao bọn họ cũng không ai nhìn thấy hắc y nhân.
"Chúng ta vẫn luôn canh ở lối vào bí cảnh, vì sao lại có ma tu trà trộn vào?"
Cố Thành Ân cũng có cùng câu hỏi, Sâm Lâm chỉ có một lối vào, trừ phi hắc y nhân có thể tự xé mở kết giới.
Khoan... xé mở kết giới?
Cố Thành Ân thầm than không ổn.
Cố Lâm Thanh tinh tường phát hiện vấn đề: "Xé mở kết giới."
Hôm nay chính Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh dùng kiếm chém một lỗ hỏng đưa mọi người ra ngoài, nếu ma tu cũng làm hệt như vậy thì cũng không phải không thể. Hắn ta chỉ có một người, trong lúc rối loạn chém ra một lỗ hổng lẻn ra ngoài so với họ càng dễ dàng hơn.
"Nhưng muốn xé mở kết giới cũng không phải chuyện dễ."
Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh mở được kết giới là vì hai thanh kiếm kia trải qua nhiều lần rèn luyện có uy lực rất lớn, trên bảng danh kiếm khó có thanh kiếm nào sánh bằng.
Cố Thành Ân chợt nhớ đến 'Cửu Sinh' kiếm bản mệnh của Lâm Dương đáng ra phải xuất hiện trong bí cảnh. Cửu Sinh là một thanh danh kiếm nổi danh, cũng là vũ khí bản mệnh của chủ nhân tạo ra bí cảnh, khi chủ nhân tiền nhiệm qua đời Cửu Sinh cũng tự động giải ước, ngủ say trong bí cảnh.
Có lẽ Cửu Sinh đã bị người khác đoạt mất rồi! Haiz đáng thương nam chủ nhỏ, không biết từ đâu chui ra một tên ma tu cướp bàn tay vàng của hắn!
Hội nghị kết thúc thì trời cũng đã tối đen, bọn họ thảo luận mãi cũng không tìm ra thứ gì hữu dụng. Tạm thời bọn họ chỉ còn cách đến Hồng Trang Các và tu tiên gia tộc ở Bắc Giang quốc điều tra tìm kiếm manh mối. Thiên Tông và Bạch Vân Môn phụ trách điều tra bên Hồng Trang Các, Bắc Giang bên kia đành giao cho Vãn Thuyết Môn và hai gia tộc Tô Lập.
Cố Thành Ân đi ra khỏi sảnh nghị sự như người mất hồn, hôm nay y sử dụng quá nhiều linh lực hiện tại đang rất mệt mỏi, huống hồ vết thương bị nứt ra vẫn chưa kịp xử lí.
"Thành Ân, khó chịu sao?" Phương Ứng Trường thấy sắc mặt y không tốt lắm lập tức hỏi.
"Tiêu hao quá nhiều linh lực thôi, đợi trở về ngủ một giấc sẽ không sao."
"Vết thương ngươi..." Phương Ứng Trường muốn nói lại thôi.
"Không sao, tạm thời không có chuyện gì nghiêm trọng."
Cố Thành Ân đi một đoạn mới nhớ ra chuyện gì quay đầu lại hỏi: "À đúng rồi, Cố Lâm Thanh kia là người thế nào?"
"Có thể tin tưởng."
Cố Thành Ân gật đầu, y có thể cảm giác được bản năng thân thiết với người nọ của cơ thể này.
"Cố Lâm Thanh là trúc mã của đệ mà nhỉ? Hai người đều được Trần Vọng chân nhân nhặt về nuôi dưỡng, năm đó Vân Hải sư thúc không chỉ mang một mình đệ mà Cố Lâm Thanh cũng theo về. Mạch Phong đời trước đáng nhẽ ra có ba đệ tử, chỉ là sau khi Cố Lâm Thanh lên trúc cơ được Tinh Mộc kiếm chọn... có thể nói nếu không có chuyện gì phát sinh cái chức tông chủ này hẳn là của nó." Phương Ứng Trường dừng một chút cũng không có ý khinh bỉ Cố Thành Ân.
"Tin Cố Lâm Thanh được Tinh Mộc kiếm chọn truyền ra, chưởng môn Bạch Vân lúc đó đột nhiên tìm đến Thiên Tông, lão ta bảo rằng Cố Lâm Thanh chính là con của lão, muốn nó nhận tổ quy tông."
Phương Ứng Trường cười khẩy một tiếng: "Khắp tu chân ai mà không biết lão ta lưu luyến vạn bụi hoa nhưng không có nổi một đứa con trai chứ? Lão lấy hai bà vợ cả hai đều sinh ra hai nhi nữ, tư chất lại không cao. Cũng không biết lão được tin tức từ đâu biết được Cố Lâm Thanh là con lão, tìm đủ mọi cách đưa nó trở về kế vị chưởng môn."
Cố Lâm Thanh thiên tư trác tuyệt, so với y cùng không phân được ai trên ai dưới, huống hồ hắn còn được Tinh Mộc kiếm-kiếm linh đầu bảng nhận chủ. Bạch Vân Môn đang ở thời kì suy thoái, Cố Lâm Thanh không chút nghi ngờ sẽ trở thành chưởng môn đời kế tiếp gánh vác Bạch Vân Môn đi lên.
"Cố Trì dễ dàng đồng ý như vậy?"
Phương Ứng Trường không để tâm hai từ 'Cố Trì' của y, dù sao trước khi mất trí nhớ y đều gọi Cố Lâm Thanh như vậy: "Có thế nào? Đương nhiên trở về nhưng hai cha con bọn họ giao ước cái gì thì không biết được."
Quả nhiên lão chưởng môn tính một bước rất hay, Cố Lâm Thanh trở về Bạch Vân Môn không làm phụ kì vọng của lão ta dẹp tan một số trưởng lão có ý đồ bất chính, dẫn dắt Bạch Vân Môn đi lên, trụ vững một chân trong tam đại tông môn đệ nhất.
"Chuyện của ngươi Cố Lâm Thanh cũng biết, ngày mai ngươi đi cùng hắn trên đường để hắn chiếu cố ngươi."
Cố Thành Ân nhún vai: "Được thôi."
Nói đoạn hai người cũng đã trở về viện tử dành cho khách, Phương Ứng Trường rời đi trước, Cố Thành Ân vừa vào viện tử liền nhìn thấy hai cây nấm chôn chân trước cửa phòng y.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Lâm Dương và Tạ Tước đồng loạt ngẩn đầu, trên mặt đứa nào cũng ủ ê không vui.
Y cảm thấy hơi buồn cười: "Làm gì đó? Tính không ngủ trồng nấm trước phòng vi sư cả đêm hả?"
Lâm Dương cúi đầu chân thành nhận lỗi: "Sư tôn, xin lỗi."
Tạ Tước cũng học theo hắn lí nhí nói: "Sư tôn, xin lỗi."
Cố Thành Ân lấy làm lạ: "Xin lỗi cái gì?"
Lâm Dương: "Trước khi vào bí cảnh người đã dặn dò ta chăm sóc sư đệ."
Cuối cùng Tạ Tước bị gặm cho mấy lỗ được Cố Thành Ân cõng ra ngoài.
Y nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của nam chủ đột nhiên nghĩ đến kiếm bản mệnh trời ban của hắn đã bị cướp mất cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Nam chủ người ta uy phong thế kia sao nam chủ Lâm Dương này lại giống cừu con thế này?!
Y hất cằm về phía Tạ Tước: "Còn ngươi?"
Tạ Tước cảm thấy bản thân không có gì sai nhưng vẫn giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu: "Đệ tử không nên tự tiện đi lung tung... hại sư tôn phải đến cứu."
Hai con cừu này...
Ít ra trong mắt Cố Thành Ân đây đều là hai con cừu.
"Được rồi, biết lỗi thì tự kiểm điểm đi chỗ của ta không phải nơi các ngươi diện bích." Cố Thành Ân vừa bước vào phòng liền quay đầu hướng Lâm Dương nói: "À đúng rồi, A Dương, ngươi thu dọn đồ đạc ngày mai theo ta đến núi Vân Du một chuyến."
"Sao đột nhiên lại đến núi Vân Du, có chuyện gì sao sư tôn?"
Cố Thành Ân gật đầu: "Bên Hồng Trang Các xảy ra chút chuyện, ta và Cố Lâm Thanh đi đến đó xem."
Lâm Dương cũng không hỏi thêm: "Vâng, đệ tử sẽ thu dọn."
"Vậy còn đồ nhi?" Tạ Tước ngẩng đầu, đôi mắt mở to ngập nước nhìn rất đáng thương: "Sư tôn bỏ ta lại sao?"
Cố Thành Ân lần đầu nhìn thấy bộ dáng này của 'đại phản diện' cảm thấy hơi ảo. Đường đường là phản diện tương lai giết người như ngoé giờ lại bày ra một dạng cừu con đáng thương thế này... Ảo ma canada thật!
Y ho khan một tiếng ra vẻ tự nhiên nói: "Ngươi theo sư thúc trở về Thiên Tông đi, bản thân còn đang bị thương không nên đi theo ta."
"Nhưng..." Tạ Tước không cam lòng: "Đồ nhi chỉ bị thương nhẹ thôi, không vấ đề gì cả."
Cố Thành Ân: "..."
Lâm Dương: "..."
Ừ, chỉ bị gặm mấy lỗ, vết thương nhỏ ấy mà!
Cố Thành Ân đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Tạ Tước, vi sư không nhìn ra ngươi rất dính người."
Tạ Tước cúi đầu làm bộ thẹn thùng: "Sư tôn, ta đã trúc cơ rồi, sẽ không làm mất mặt người nữa."
Thằng nhóc này cho rằng hàng nguyên bản trước kia ghét bỏ hắn là do cảm thấy hắn yếu ớt khiến sư tôn hắn mất mặt? OMG! Vai ác trước khi hắc hoá đều đơn thuần vậy hả?
"Không phải." Trong lòng phun tào dữ dội nhưng ngoài mặt Cố Thành Ân vẫn lãnh đạm.
Tạ Tước ra vẻ thất vọng: "Thật sự không được sao... là ta vẫn chưa tốt, khiến người ghét bỏ rồi."
Cố Thành Ân: "..."
Vai ác bự học đâu mấy lời này vậy???
Lâm Dương nhìn không nổi nữa mới ra mặt giúp Tạ Tước: "Sư tôn, Tạ Tước hẳn là muốn đi cùng học hỏi. Nhiều năm nay sư đệ vẫn luôn ở trên núi, chi bằng lần này để hắn đi cùng đi?"
Cố Thành Ân nhìn qua hắn, hắn lập tức bồi thêm: "Ta sẽ chăm sóc sư đệ, không phiền sư tôn lo lắng."
"Được." Cố Thành Ân chỉ chờ lời này, giao vai ác cho nam chủ rồi đuổi người: "Hai đứa trở về hết đi."
Lâm Dương: "... Vâng"
Cái đức hạnh này của sư tôn hắn không còn lạ gì nữa! Riết rồi không biết hắn đến Thiên Tông vấn đạo hay đi làm bảo mẫu nữa!
Tạ Tước vui vẻ: "Vâng, sư tôn ngủ ngon."