Vương Sơ Thanh cũng nhìn thấy Bình Tứ, nét mặt bà trầm xuống, trong lòng ngực nặng nề như mang một tảng đá khiến bản thân thở không nổi. Quả thật giống... Chàng ấy vẫn bộ dạng thiếu niên năm đó không chút thay đổi! Chàng ấy trở về rồi cũng không nguyện ý báo tin cho bà biết.
Cũng đúng! Hiện tại Vương Sơ Thanh bà đã không còn thiếu nữ xuân sắc như ba mươi năm trước, năm đó hắn không để mắt đến bà hiện tại càng không.
Nhậm Thư Thư trừng mắt kinh ngạc: "Ngươi, ngươi không phải Bình Tứ sao?"
Nghe đồn nam nhân kia tên Bình Hoài... Chẳng lẽ Bình Tứ là tên giả?
Bình Tứ vờ như không nhìn thấy mẫu tử Vương thị, gã quay sang Nhậm Thư Thư nhe răng cười: "Nhậm tiểu thư sao lại đến đây? Không phải người đến tận đây bắt ta đó chứ?"
Bình Tứ làm ra vẻ kinh hoàng: "Nhậm tiểu thư, tại hạ đã bảo dưa ép xanh không ngọt tiểu thư hà tất phải như vậy!"
Nhậm Thư Thư: "..."
Khoan!
Vương Sơ Thanh giật mình, bà nhìn về phía Nhậm Thư Thư hỏi: "Nhậm tiểu thư, đây lại là chuyện gì?"
Chưa để Nhậm Thư Thư đáp Bình Tứ đã kể khổ: "Nhậm tiểu thư, ta biết bộ dáng ta rất hợp ý ngài nhưng ta là người tu đạo không hợp với chuyện yêu đương. Mà ngài không những từ bỏ còn hạ dược phế đi linh lực của ta, bắt ép gả vào phủ thành chủ! Đây... Lí nào lại có chuyện nữ nhân cưỡng ép dân lành như thế!"
Bình Tứ liếc nhìn Vương Sơ Thanh, thấy sắc mặt bà lạnh lùng, ỷ vào có người chống lưng và cực ghét chuyện bắt ép này nên nói tiếp: "Ta đã chạy trốn rồi, ngươi còn cớ sao không tha ta?"
Lòng Vương Sơ Thanh tức đến muốn bốc lửa nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh: "Không ngờ Nhậm tiểu thư còn có sở thích này."
Nhậm Thư Thư: "..." Không phải!
Bấy giờ Bình Tứ mới vờ vịt đứng dậy hành lễ với Vương Sơ Thanh: "Bình Tứ ra mắt thành chủ đại nhân."
Vương Sơ Thanh liếc nhìn gã diễn.
Bình Tứ không chút ngượng mở miệng: "Năm đó huynh trưởng Bình Hoài bỏ mạng nơi sa trường có từng nhắn nhủ tại hạ đến Tương Bình thành tìm ngài. Mấy năm nay tại hạ gặp chút chuyện nên chậm trễ, mong thành chủ bỏ quá cho."
Hay lắm! Lại tự cho mình một cái thân phận mới rồi! Nào có huynh trưởng rồi đệ đệ nào ở đây?! Bình Tứ chính là Bình Hoài, nếu Vương Sơ Thanh bà không nhận ra xem như năm đó đã không từng yêu tên này đến chết đi sống lại!
Vương Sơ Thanh tức nhưng không biết xả làm sao, người ta đã chối bỏ thân phận Bình Hoài như vậy bà còn cách nào!
"Hoá ra là đệ đệ của phu quân ta! Huynh trưởng ngươi đã mất, ta kết âm hôn với chàng ấy thì xem như là tẩu tử của ngươi. Ngươi có oan ức gì cứ tìm ta làm chỗ dựa đòi lại công đạo cho ngươi."
Dù cho hắn tuyệt tình không nhậm tình cảm của bà nhưng bà còn cách nào đâu chứ? Bà lại không nỡ để hắn bị người ta bắt nạt!
Nhậm Thư Thư đột nhiên lại mắc thù với Vương Sơ Thanh: "..."
Moẹ! Sao một hai người nàng ta vừa ý đều rắc rối thế này! Nhậm Thư Thư cười, cố gắng cứu vớt: "Bình Tứ công tử nói quá rồi, ta chỉ là yêu thích công tử nên..."
Nói đến đây nàng ta cảm nhận ánh mắt lạnh băng của hai mẫu tử Vương thị, tứ thì lắp bắp không nên lời: "Cái đó, trước kia ta suy nghĩ không chu đáo có hơi bồng bột mong Bình Tứ công tử bỏ quá cho! Hôm nay ta không phải vì truy lùng công tử đâu, công tử hiểu nhầm!"
Bình Tứ bĩu môi: "Tiểu thư nói thì dễ lắm nhưng ngài hạ dược ta hiện giờ dược còn chưa hết công hiệu, ngài tính sao đây?"
"Ta... ta đưa thuốc giải!" Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Vương Sơ Thanh Nhậm Thư Thư cắn răng móc ra bình thuốc ném cho Bình Tứ: "Đã được chưa?"
Bình Tứ nhướng mày: "Chỉ một bình thôi hả? Ngày đó tiểu thư hạ nhiều liều dược lắm mà?"
"Một bình đủ cho một mình ngươi dùng rồi!"
Ánh mắt Bình Tứ loé lên: "Ta làm sao biết được ngươi có lừa ta không? Cho ta thêm một bình nữa!"
Nhậm Thư Thư tức giận: "Ta dám lừa ngươi sao?!"
"Không phải chưa bị lừa lần nào!" Gã bĩu môi mỉa mai.
"Ngươi dùng ngay liền biết thật hay giả mà!"
Bình Tứ biết không thể lừa lấy thêm bình thuốc giải cho Cố Thành Ân nhìn đành nhét thuốc vào túi nói: "Thôi! Tạm tin tiểu thư vậy!"
Nhìn tên khốn kia cậy có chỗ dựa lưng mà phách lối kìa! Nhậm Thư Thư tức đến bốc khói nhưng không dám làm gì trước mặt Vương Sơ Thanh và Mộng Tư.
Mộng Tư thấy diễn đủ rồi mới phất tay: "Được rồi, Nhậm tiểu thư muốn tìm ai? Xem trong phòng có hay không?"
Nhậm Thư Thư liếc mắt nhìn một vòng trong phòng không có người cần tìm đành thôi. Nàng ta cũng không dám lật tung lên tìm người: "Phiền Mộng Tư đại nhân rồi!"
Nàng ta nói với Vương Sơ Thanh: "Vương thành chủ, ta đến nơi khác tìm!"
Vương Sơ Thanh phất tay, đợi Nhậm Thư Thư đi rồi bà mới quay đầu nhìn Bình Tứ.
Bình Tứ chột dạ cười: "Thành chủ về phủ trước đi ha? Ngày mai ta sẽ đến phủ bái phỏng!"
Vương Sơ Thanh trầm mặt gật đầu.
Lúc này bỗng nhiêm Vương Hoài Âm hỏi: "Ca ca xinh đẹp đi cùng phụ thân đâu rồi?"
Bình Tứ: "!"
Con bé nhìn thấy rồi?!
Vương Sơ Thanh: "?"
"Ai?"
Vương Hoài Âm ngây ngô nói: "Chính là ca ca xinh đẹp đi cùng phụ thân ấy!"
Cô nàng vẫn chưa nhìn thấy chân dung Cố Thành Ân trên bức hoạ nên không biết người bọn họ tìm là y. Con bé không biết không khí giữa ba người lớn đã dần biến đổi còn đổ dầu vào lửa: "Còn có một tỷ tỷ đi cùng nữa!"
Trong lòng Vương Sơ Thanh sáng tỏ, bà nhìn Mộng Tư và Bình Tứ.
Mộng Tư là người đầu tiên giải thích: "Người là ta thu lưu, là bằng hữu cũ của ta."
"Vậy được, đợi ta xử lí xong người Phí Duyệt thành thì đưa bọn họ vào phủ đi. Bên ngoài nhiều tai mắt dễ bị người khác mật báo."
"Được!"
Mẫu tử Vương Sơ Thanh đi rồi Linh Tú đến đóng cửa lại, Mộng Tư gõ nhẹ ngón tay nói: "Đều đi cả rồi, ra đi."
Sau màn che vang lên tiếng động nhỏ, Tạ Tước là người đầu tiên nhảy ra ngoài, vẻ mặt hắn ửng đỏ, mắt không tự nhiên nhìn Cố Thành Ân.
Cố Thành Ân bình tĩnh leo ra khỏi rương, y liếc mắt nhìn Tạ Tước vành tai và hai má đều đỏ không biết 'đại cô nương' lại thẹn hay giận nên ăn ý không nhắc đến chuyện phát sinh bên trong rương khi nãy.
Bình Tứ ngó vào hỏi: "Tạ Tước, mặt ngươi đỏ thế? Bên trong ngộp lắm à?"
Tạ Tước hàm hồ ừ một tiếng lại nói "Ta về phòng trước." rồi tung cửa chạy mất.
Mộng Tư chớp mắt hỏi Cố Thành Ân: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì à?"
Y mím môi không nói.
Bình Tứ ném cho y lọ thuốc Nhậm Thư Thư vừa đưa: "Nhậm Thư Thư không dễ lừa gạt, chỉ lấy được một bình, ngươi xem thử có thể phối ra thêm bình thuốc giải không."
Y cầm bình thuốc, không nói gì nhìn gã.
Gã vô tội nói: "Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng, ta không biết chút gì về y dược đâu! Ta lấy thuốc về là tốt rồi!"
Cố Thành Ân lặng lẽ quay sang nhìn Mộng Tư.
"Nhìn ta làm gì? Muốn hương Thôi Tình hay Hợp Hoan lộ ta cho ngươi vài lọ chứ ta chả biết phối thuốc giải gì đâu."
Cố Thành Ân: "..."
Thôi vậy! Y đành gật đầu: "Được rồi, vậy tạm thời ta giữ bình thuốc."
Bình Tứ bĩu môi đùa: "Đừng có mà phối thuốc không được đoạt luôn thuốc giải của ta nhá!"
Y vỗ một cái lên đầu gã, vờ như tức giận hếch cằm: "Biết rồi, ta về phòng đây!"
Bình Tứ nhìn thấy Cố Thành Ân có chút khang khác, gã ghé vào bàn hỏi Mộng Tư: "Hai người bọn họ sao ấy nhỉ?"
Mộng Tư cười đầy ẩn ý: "Ai biết được."
Quay lại Tạ Tước, sau khi ra khỏi phòng Mộng Tư cũng không về phòng mình mà đến dục trì ngâm mình. Bây giờ đang là mùa đông, nước trong hồ lạnh lẽo thấu xương chẳng ai đến đây cả, cả dục trì rộng lớn chỉ có mình hắn. Tạ Tước trầm mình xuống hồ chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đầy ảo não, nghĩ đến tình cảnh khi nãy trong rương vừa thẹn lại vừa tức. Trong tình cảnh như vậy hắn cư nhiên lên!
Không phải chỉ là không gian hơi kín một chút sao?! Không phải hắn và Cố Thành Ân chỉ đụng chạm một chút thôi sao?! Không phải chỉ là phòng Mộng Tư đốt chút hương kia kia thôi sao?! Lên cái gì mà lên!
Nhớ đến khi đó Cố Thành Ân cảm nhận được biến hoá trên cơ thể của hắn rõ ràng đờ người ra một chút, nhưng lúc hắn cố ý dịch người đi y lại nắm eo hắn kéo lại, còn thấp giọng nói bên tai hắn: "Đừng động, bên ngoài sẽ nghe thấy."
Chời ơi! Mặt mũi biết giấu đi đâu đây!
Càng nghĩ đến lúc trong rương lỗ tai hắn lại càng đỏ, nhớ lại thì khi đó giọng nói của sư tôn thật êm tai...
"!" Tạ Tước vóc nước rửa mặt che đi hai má và hai tai đỏ rực. Nghĩ cái gì thế không biết!
Không chỉ mình Tạ Tước rối rắm mà Cố Thành Ân cũng đang mang tâm tình phức tạp. Sau khi từ phòng Mộng Tư đi ra y dừng trước cửa phòng y và Tạ Tước hơi ngập ngừng không vào ngay, đại cô nương Tạ Tước da mặt mỏng, hẳn lúc này không muốn gặp y đâu. Nghĩ vậy y liền xuống lầu hai tìm một gian nhã ngồi chờ Tạ Tước 'bình tĩnh'.
Ừm, chuyện phát sinh trong rương chỉ là vô tình thôi. Tạ Tước đang tuổi huyết khí dương cương, trong phòng Mộng Tư còn thường đốt hương thôi tình, hắn có khả năng là giữ không nổi.
Đối với Cố Thành Ân chuyện này chẳng có gì to tát, đều là nam nhân với nhau y có gì lạ đâu. Lúc này y chỉ nghĩ đến đại cô nương Tạ Tước da mặt mỏng chắc mấy ngày tới cũng không thèm để ý đến y quá.
Nhưng sự thật thì Cố đại thần lo thừa rồi, chỉ một canh giờ sau y đã nhìn thấy Tạ Tước từ bên ngoài trở về đứng ở cầu thang lầu hai ngó lên lầu ba.
Cố Thành Ân: "?" Lúc đầu y còn tưởng nhìn nhằm nên nằm nhoài lên lang can nhìn qua bên đó. Y cứ tưởng nhóc con này ở trong phòng 'giải quyết' chớ?!
Tạ Tước như cảm nhận được ánh mắt của y, quay đầu nhìn lại. Hắn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình thường chuyển hướng đi qua chỗ y: "Sư tôn."
"Ừ" Cố Thành Ân lén liếc nhìn hắn: "Ngươi đi đâu về đấy?"
Tạ Tước mặt không đỏ tim không đập bình tĩnh nói: "Dục trì ạ."
"!" Nhóc con này chán sống rồi hả? Giữa trời đông đi ngâm nước lạnh?!
"Ngươi hạn chế tắm nước lạnh đi, không tốt cho cơ thể."
Đại cô nương bệnh rồi không phải y chăm sóc chắc?!
Tạ Tước nhìn y một lát rồi cười bảo: "Tu sĩ không dễ bệnh."
Cố Thành Ân "Ừ" một tiếng rồi không nói gì. Y không nói Tạ Tước cũng không nói, hắn chỉ lẳng lặng ngồi nhìn y.
"Khụ" y ho khan tiếng phá vỡ trầm mặc: "Bình Tứ lấy từ Nhậm Thư Thư được một bình thuốc giải, gã bảo ta phối dược, ngươi xem thử đi."
Nói đoạn lấy từ trong túi càn khôn ra lọ thuốc ném cho hắn.
Tạ Tước hơi ngơ ra: "Nhưng đệ tử đâu biết phối thuốc?"
Cố Thành Ân: "..."
Quên mất hắn không phải nam chủ Lâm Dương cái gì cũng biết.
"Người cũng không biết sao?"
Trước câu hỏi của hắn y nghiêm mặt: "Ta tu kiếm không học y."
Tạ Tước "À" lên một tiếng nghiêm túc hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Cố•gà mờ: "..." Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai bây giờ?!
"Hay liên lạc với Diệp trưởng lão hỏi thử xem?"
"Ngươi tin ngươi vừa truyền tin cho Yên Linh ngày mai Cố Lâm Thanh sẽ xông vào thành túm chúng ta về không?"
Ừ dù không truyền tin về Thiên Tông thì sớm muộn gì Cố Lâm Thanh cũng tìm tới xách bọn họ về thôi, chân dung đã treo lên truy nã khắp nơi rồi mà. Biết là vậy nhưng Tạ Tước không dám nói, hắn khiêm tốn hỏi: "Vậy làm sao phối dược đây?"
Một kẻ trí nhớ còn không đầy đủ như y còn muốn bắt y giải quyết mấy cái thuốc này? Haha! Đề cao y rồi!
"Đành ngày mai đến phủ thành chủ hỏi thăm Vương thị xem có đại phu nào kha khá trong thành có thể phối thuốc không đã."