• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau phủ thành chủ cho xe ngựa đến chờ trước cổng Phương Tình các, quản gia của phủ đích thân đến bái phỏng cho mời ba người Cố Thành Ân đến làm khách.

Đi theo quản gia còn có cô nhóc Vương Hoài Âm mười hai tuổi. Cô nhóc này người không như tên, mang một bộ dạng hoạt bát tinh nghịch mở to mắt quay quanh Cố Thành Ân: "Ca ca xinh đẹp, ta nhận ra ca rồi nha, ca chính là người mà tỷ tỷ xấu xa kia tìm đúng không?"

Vương Hoài Âm hếch mặt lên kiêu ngạo nói: "Nhưng mà ta sẽ không nói cho tỷ tỷ xấu xa kia biết đâu! Bọn họ bị mẫu thân ta đuổi ra khỏi thành rồi! Ai bảo nàng ta dám vươn móng vuốt tới chỗ phụ thân ta!"

Bình Tứ đứng bên cạnh: "..."

Cố Thành Ân liếc nhìn gã. Y lên xe ngựa ngồi xuống bên cạnh Vương Hoài Âm hỏi cô nhóc: "Phụ thân ngươi là ai?"

Vương Hoài Âm nhìn về phía Bình Tứ, cô nhóc mím môi ánh mắt có chút oan ức nhưng cuối cùng cũng không chỉ thẳng mặt gã nói gã là phụ thân mình: "Phụ thân ta tên Bình Hoài, là thanh mai trúc mã với mẫu thân khi mẫu thân còn đang ở chi thứ."

Cô nhóc quẹt mũi bất mãn nói: "Nhưng mà ba mươi năm trước phụ thân rời thành vẫn chưa trở về, mẫu thân bảo phụ thân chết rồi."

Cô nhóc lén lia mắt nhìn Bình Tứ rồi oan ức bảo: "Rõ ràng là chưa chết mà!"

Cố Thành Ân đá chân Bình Tứ rõ đau, ngoài cười mà trong không cười: "Ngươi cũng đủ tồi đó!"

Bình Tứ trợn mắt cãi: "Ta tên Bình Tứ, đệ đệ Bình Hoài! Ta không phải phụ thân cô nhóc!"

"Huống hồ năm đó còn chưa lên giường thì sinh con thế quái nào!" Gã lẩm bẩm.

Cố Thành Ân lại đá gã một cái nữa: "Nói cái gì đó?"

"Hắn nói đúng mà, ta không phải con ruột của mẫu thân, ta được nhận nuôi đó!" Vương Hoài Âm ăn ngay nói thật, không cảm thấy việc này có gì đáng để giấu: "Cả Tương Bình thành đều biết điều này mà."

"Vậy ngươi làm sao nhận ra gã?"

"Trong từ đường có treo chân dung của phụ thân ạ, trong phòng mẫu thân cũng có."Vương Hoài Âm đột nhiên chuyển dời mục tiêu: "Ca ca xinh đẹp, huynh tên gì vậy?"

Cố Thành Ân lẳng lặng nhìn cô nhóc, có nên nói cho nhóc biết ta đáng tuổi gia gia nhóc không nhỉ?

"Cố An."

"Vậy…" Vương Hoài Âm chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu hỏi: "Cố An ca ca đã có hôn phối chưa?"

Cố Thành Ân: "?"

Tạ Tước vừa lên xe ngựa: "!"

Một tay Tạ Tước xách cổ áo nhấc cả cô nhóc lên đặt xuống bên cạnh Bình Tứ còn mình ngồi xuống bên cạnh y: "Có rồi, ta chính là thê tử của y."

Cố Thành Ân: "!" Ơ? Tên này giả nữ diễn vai thê tử đến nghiện rồi hả?!

Vương Hoài Âm lia mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi nói dối, ngươi rõ ràng là nam mà?"

Tạ Tước còn tính bảo 'rõ là nam thì ta là phu quân y, còn phải hỏi?' nhưng lời đến cửa miệng liền nghẹn lại. Hắn liếc nhìn Cố Thành Ân kế bên, hắn mà nói ra câu này chắc không cần đợi trở về, bây giờ y trục xuất hắn ra khỏi tông môn ngay và luôn quá: "Xùy, ngươi còn nhỏ hiểu cái gì!"

Vương Hoài Âm cãi: "Ta đã mười hai, còn bốn năm nữa là cập kê rồi! Không còn nhỏ nữa!"

Tạ Tước nhướng mày cười trêu chọc: "Vẫn là nít ranh thôi."

"Ngươi…"

Bình Tứ vội bịt miệng cô nhóc lại: "Ngươi nói nữa hắn xẻo thịt ngươi đấy!"

Gã làm bộ cha già không thể khuyên nổi con gái thở dài: "Sao con lại hồ đồ thế? Đi thích lão già đáng tuổi ông sơ ông cố của con!"

Cố Thành Ân đang dùng trà đột nhiên bị nhắc đến quay lại lườm gã.

Vương Hoài Âm ngay thơ hỏi: "Cố An ca ca nhìn còn trẻ thế mà!"

"Con ơi, y đáng tuổi cha ta đấy!"

Cố Thành Ân đạp gã một phát: "Nói cái gì đó?!"

"Vậy ngươi khai thật xem ngươi bao tuổi."

Y nghẹn họng, vấn đề tuổi tác nhạy cảm này y khai gian được không?

"25 tuổi."

Bình Tứ khinh bỉ: "Có mà 125!"

Cố Thành Ân trợn mắt "Ngươi đoán hay thế? Chỉ là ta chưa qua trăm tuổi đâu."

Bình Tứ: "... Có gì đáng để tự hào cơ chứ?"

Ầm ĩ một hồi xe ngựa cũng đến Vương phủ, vì vấn đề thân phận của 'vợ chồng họ Cố' còn đang bị treo chân dung lên truy nã nên xe ngựa âm thầm tiến vào phủ bằng cửa sau. Cửa sau chỉ cách phòng ốc ở hậu viện một con đường, Vương Sơ Thanh đã sớm chờ bọn họ ở hậu viện, bà đã sắp xếp cho họ ba phòng đơn trong khách viện.

Vương Hoài Âm vừa thấy bà lập tức chạy đến gọi "Mẫu thân" "Mẫu thân ơi" ngọt xớt. Vương Sơ Thanh bất đắc dĩ gõ đầu cô nhóc một cái nhẹ hều: "Không chú ý liền trốn ra ngoài!"

Vương Hoài Âm chột dạ cười hì hì làm nũng: "Mẫu thân ơi, con sai rồi."

Lần nào cũng 'mẫu thân ơi mẫu thân à con sai rồi, lần sau không thế nữa' nhưng 'lần sau' của con bé không biết khi nào mới 'không thế nữa'.

Vương Sơ Thanh nhìn về phía Cố Thành Ân mỉm cười: "Để mọi người chê cười rồi."

Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của y bà hơi dừng chút rồi hỏi: "Ừm… Vị công tử này có phải họ Cố không?"

Cố Thành Ân không kinh ngạc lắm, y nghĩ rằng bà biết họ y thông qua Nhậm Thư Thư: "Tại hạ họ Cố tên một chữ An."

Vương Sơ Thanh chợt bừng tỉnh, khuôn mặt đã có thêm nhiều vết nhăn do năm tháng để lại cười rộ lên hệt như thuở thiếu thời: "Công tử đến Tương Bình phải chăng muốn lấy lại đồ?"

Bà nhìn Tạ Tước, tuy có phần giống người năm đó nhưng không đúng giới tính. Bà do dự một lát bèn hỏi: "Vị cô nương này là hậu duệ của Lương công tử à?"

Cố Thành Ân sửng sốt: "Vương thành chủ, ngài đang nói cái gì?"

Vương Sơ Thanh hơi ngẩn ra, nhận ra điều khác thường bèn cẩn trọng hỏi: "Công tử, có thể nói chuyện riêng với ta được không?"

Vương Hoài Âm tinh ý kéo Bình Tứ và Tạ Tước đi chỗ khác: "Ta dẫn hai người đi xem phòng, hạ nhân trong phủ đã dọn dẹp phòng cho các ngươi rồi đó!"

Gia đinh và quản gia cũng đi theo Vương Hoài Âm để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Cố Thành Ân lúc này mới hỏi: "Thành chủ quen biết ta sao?"

Vương Sơ Thanh nói: "Ba mươi năm trước công tử từng đến Tương Bình với Lương công tử và Bích Loan tiểu thư. Hôm trước ta nhìn bức hoạ cảm thấy có chút quen mắt, sau khi suy nghĩ kĩ mới nhớ ra là Cố công tử."

Cố Thành Ân load chậm mất mấy giây. Lương công tử? Lương Trạch Vân? Còn Bích Loan là ai nữa?

Thấy bà không phải là người dối trá hay nguy hiểm gì nên y cười khổ thành thật nói: "Vương thành chủ, người có thể nói rõ ràng chuyện năm đó cho ta biết được không? Tại hạ từng gặp tai nạn, có một số chuyện không nhớ rõ lắm."

Vương Sơ Thanh gật đầu: "Vừa vặn ta có thứ muốn đưa cho người, mời công tử theo ta!"

Vừa đi bà vừa kể, ba mươi năm trước Cố Thành Ân đến Đại Mạc tìm Dưỡng Hồn Đăng không chỉ đi cùng với Trạch Vân mà đồng hành còn có một nữ tử tên Bích Loan. Bích Loan là người Đại Mạc, nhờ có nàng bọn họ mới dễ dàng vào các thành trì Liêu Quốc.

Năm đó bọn họ đi theo manh mối tìm đến Tương Bình thành, Vương Sơ Thanh khi ấy chưa trở thành thành chủ là người cho bọn họ ở nhờ. Không lâu sau, Trạch Vân tình cờ mở ra vực luyện ngục, cả ba người đều rơi vào bí cảnh. Vương Sơ Thanh nghe tin vội đến nhưng chỉ tìm thấy Cố Thành Ân mất nửa cái mạng.

Lúc bấy giờ thành chủ tiền nhiệm bệnh nặng không dạy nổi, Tương Bình rối loạn tranh đoạt chức vị thành chủ. Vương Sơ Thanh không có tinh lực quan tâm Cố Thành Ân đành cho người tìm Thiết Lang Quan đến mang người đi.

"Cố công tử rời đi tầm hai năm thì Bích Loan tiểu thư có đến Tương Bình thành giao cho ta một thứ, bảo rằng nếu người có quay lại thì giao cho người."

Vương Sơ Thanh nói xong bọn họ cũng đi đến một căn phòng, bà mở cửa ra, bên trong sắp đầy các giá kệ đựng sách và đựng đồ. Bà đi đến cuối phòng xoay cái lọ trên bàn, bức tường đối diện lõm vào trong hiện ra một ô vuông đặt một cái hộp gỗ. Bà cầm hộp gỗ đưa cho y.

Cố Thành Ân nhận lấy hộp gỗ mở ra, hộp vừa mở ánh sáng màu vàng dịu nhẹ tràn ra ngoài. Y chớp chớp mắt, đợi nhìn thấy rõ vật trong hộp thì cả người cứng đờ. Hai tay y hơi run, đầu óc có chút loạn.

Đây… Dưỡng Hồn đăng?

Trong hộp là ngọn đèn có hình dạng hoa sen to chừng bàn tay người trưởng thành, mỗi cách sen đều khắc đồ đằng cổ xưa, ngọn đăng không thắp nhưng tự toả ra ánh sáng vàng êm dịu thoải mái.

Hốc mắt Cố Thành Ân đột nhiên đỏ bừng, bên tai văng vẳng chất giọng trầm ấm gọi tên y. Y vung tay 'cộp' một tiếng đóng hộp lại, nặng nề thở dốc nhưng khó chịu trong lòng không giảm ngược lại càng ngày càng nặng nề.

"Cố công tử?"

Cố Thành Ân vội buông hộp gỗ chạy ra ngoài.

"Thành Ân xin lỗi, ta không còn cách nào khác…"

Y tựa vào thân cây hít từng hơi không khí mới mẻ, bên tai văng vẳng tiếng ồn ào khiến đầu y đau nhứt.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vì sao lại khó chịu như vậy?!

"Sư tôn?"

"Sư tôn!"

Cố Thành Ân mờ mịt ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đỏ hoe nhìn khuôn mặt Tạ Tước từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Đột nhiên trong lòng ngực y dâng lên cỗ tức giận cùng chán ghét vô cớ. Y đẩy Tạ Tước đang đỡ mình ra, khàn giọng quát: "Cút, đừng chạm vào ta!"

Tạ Tước sững người, ánh mắt y lúc này rất giống với trước kia, khổ sở lại chán ghét nhìn hắn. Y trở lại như trước rồi… Không đâu! Tinh thần y chỉ hỗn loạn thôi.

Tạ Tước đè nén táo bạo trong lòng, khi mở miệng gọi y mới nhận ra âm điệu đang run rẩy: "Sư tôn, người làm sao vậy?"

Cố Thành Ân đè lại lòng ngực nặng trĩu, dựa vào thân cây trượt xuống, vô thức lẩm bẩm: "Sư tôn? Sư tôn chết rồi, sư tôn ngươi chết rồi…"

Tạ Tước lo lắng ngồi xổm xuống nâng mặt y lên: "Sư tôn, người làm sao vậy? Đừng làm ta sợ."

Lúc này Vương Sơ Thanh cũng ôm hộp gỗ chạy đến, lo lắng gọi: "Cố công tử?!"

Lúc này Cố Thành Ân như đang chìm vào kí ức xưa cũ chẳng thể nghe lọt những âm thanh của hiện tại. Y tự phong bế bản thân, một mình lẩm bẩm: "Sư tôn chết rồi, là ngươi hại chết người, không, là ta, là ta hại chết người…"

Tạ Tước nhíu mày, gọi thế nào y cũng không trả lời đành giơ tay đánh một phát vào gáy y. Cố Thành Ân trợn tròn mắt không thể tin nhìn hắn, thân thể mềm nhũn ngã gục vào lòng Tạ Tước.

Vương Sơ Thanh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: "Cố công tử…"

"Thành chủ, đã xảy ra chuyện gì?" Tạ Tước ôm y lên chú ý đến hộp gỗ trong tay bà.

"Cố công tử hỏi ta vài chuyện trước kia, sau khi y nhận đồ Bích Loan tiểu thư để lại thì thành ra như vầy." Bà đưa hộp gỗ cho hắn: "Ngươi tạm thời giữ đồ giúp y đi."

Tạ Tước tùy tiện lấy hộp gỗ ném vào túi càn khôn rồi bế ngang Cố Thành Ân lên nhàn nhạt nói: "Đa tạ thành chủ, y mang y về phòng trước."

"Được."

Tạ Tước đi rồi Vương Sơ Thanh mới thở dài xoay người, vừa vặn bắt gặp Bình Tứ đang lén lút hóng chuyện: "..."

Bình Tứ chớp mắt hỏi: "Y làm sao thế?"

"Có lẽ là tức cảnh sinh tình?" Đồ vật trong hộp gỗ nhiều năm qua Vương Sơ Thanh không nhìn đến, khi nãy lúc Cố Thành Ân mở hộp chỉ nhìn thoáng qua biết bên trong là một ngọn hoa đăng nhưng bà không phải người tu đạo không biết đó dùng để làm gì chỉ nghĩ hoa đăng là vật cũ rất quan trọng của y.

Bình Tứ lẩm bẩm: "Ta chưa từng nhìn thấy y mất khống chế như vậy."

Cố Thành Ân vẫn luôn mang bộ dáng dương quang ôn hoà, còn y khi nãy điên điên loạn loạn giống như phải chịu cú sốc gì rất lớn ấy.

"Ngươi quen y hả?"

Vương Sơ Thanh im lặng một chút mới nói: "Ừ, sau khi ngươi rời đi mấy năm thì gặp bọn họ."

"..." Bình Tứ ho khan hai tiếng: "Vương thành chủ người lầm rồi, ta là Bình Tứ không phải Bình Hoài."

Vương Sơ Thanh nhìn gã, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

"Cái đó, người hà tất phải như vậy chứ?" Bình Tứ xoắn xuýt: "Cũng không phải là thật."

Vương Sơ Thanh lắc đầu: "Tên là giả nhưng người là thật, tình cảm ta dành cho Bình Hoài cũng là thật."

Bà im lặng một lát nhẹ thở dài: "Bình Hoài đã mất, ta nguyện kết âm hôn cùng chàng, dù thật hay giả ta cũng không bận tâm. Ngươi là Bình Tứ, đã không còn liên quan đến ngươi."

Nói bà vì trả thù cũng được, vì yêu hắn cũng được, chuyện đã thành rồi cũng chẳng thể xoay chuyển. Cũng không còn liên quan đến hắn.

Bình Tứ im lặng.

Vương Sơ Thanh lẩm bẩm: "Có phải nếu ta tu đạo thì sẽ được chàng chấp nhận không?"

"Sẽ không." Bình Tứ lạnh nhạt đáp lại. Gã của lúc này treo lên khuôn mặt một loại cảm xúc hời hợt như thể mọi thứ trên thế gian đều không thể ảnh hưởng đến bản thân: "Hắn sẽ không chấp nhận ai cả cũng sẽ không thích bất cứ ai."

Bởi vì trên thế gian này ngoại trừ chính bản thân mình gã chẳng yêu ai cả. Gã bất cần, gã hời hợt và hơn hết gã đã cắt đứt mọi tình cảm lưu luyến với thế gian này.

Vương Sơ Thanh cười nhạt: "Ngươi thật tàn nhẫn."

Cũng như năm đó sau khi biết được tâm ý của bà lập tức rời thành, bà chờ mấy năm cũng chỉ chờ được tin tử trận của 'Bình Hoài'. Bình Hoài đã mất, cũng đồng nghĩa người bà yêu đã chết, gã với Bình Hoài bà yêu thương chẳng còn liên quan nữa.

Bình Tứ nhìn thiếu nữ năm nào giờ đã già nua chỉ thở dài lặp lại câu: "Ngươi hà tất phải thế."

"Ta cam tâm tình nguyện, dù là ngươi hay Bình Hoài đều không thể tước đi quyền yêu và được yêu của ta. Ngươi có thể không chấp nhận tình cảm này nhưng ta có quyền không buông bỏ nó."

Vương Sơ Thanh nhìn gã: "Bình Hoài là Bình Hoài, Bình Tứ là Bình Tứ, ta hiểu ý ngươi cũng sẽ không làm phiền ngươi. Chẳng ai có lỗi cả, không cần bận tâm."

Nói đoạn bà quay người rời đi để lại một mình Bình Tứ trầm mặc. Bình Tứ nghiêng đầu bất đắc dĩ cười khẽ rồi thở dài: "Cứng đầu giống hệt năm nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK