• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi rốt cuộc muốn đến Đại Mạc làm gì?"

Nghe giọng Cố Lâm Thanh có chút tức giận nhưng mặt mày vẫn lạnh băng nên Cố Thành Ân không biết hắn tức đến mức nào. Y chỉ cảm thấy khó hiểu, vì sao Cố Lâm Thanh và Lâm Dương đều phản ứng lớn khi y muốn đến Đại Mạc như vậy?!

"Cố Trì, tại sao ta không được đến Đại Mạc?"

Cố Lâm Thanh thở dài: "Chẳng phải hôm trước ta đã nói rồi sao? Ngươi nếu đã nhớ hay chưa nhớ thì cũng không được phép đến Đại Mạc."

Cố Thành Ân bị thái độ của hắn làm cho bực mình: "Ngươi vô lý thật đấy!"

Y đột nhiên nghĩ lại lời Cố Lâm Thanh vừa nói, hỏi lại: "Ngươi không cho ta đi Đại Mạc không phải trước đi ta từng đến đó rồi gặp phải chuyện gì chứ?"

Cố Lâm Thanh im lặng.

Xem ra y đoán đúng rồi!

"Ta đến Đại Mạc là muốn đi tìm hiểu xem Trần Ngạo Lang đang mưu tính cái gì, chứ không phải chỉ vì tò mò chuyện trước kia." Y thấy Cố Lâm Thanh vẫn không bị lung lay đành xuống nước: "Cố Trì, nếu không yên tâm thì ngươi đi cùng ta?"

"Chuyện này để ta lo, ngươi về Thiên Tông trước đi."

"Cố Trì!!!" Cố Thành Ân thở phì phò vì tức giận, y ném lại câu "Ta cứ đi ngươi quản được ta chắc?!" rồi đá cửa ra khỏi phòng.

Đi đã được một lúc xa Cố Thành Ân mới dần bình ổn được cảm xúc, khi cơn giận qua đi rồi y mới ảo não nghĩ, mình giận hắn làm cái gì chứ?! Dù sao Cố Lâm Thanh cũng vì tốt cho nguyên chủ thôi!

Cố Thành Ân lờ mờ cảm giác được khung cảnh lúc nãy có chút quen quen, hình như trước kia cũng từng xảy ra tình cảnh tương tự, Cố Lâm Thanh càng ngăn cản y càng muốn đi. Chẳng lẽ hàng nguyên bản cũng từng xảy ra xung đột với hắn vì chuyện này?

"Sư tôn?"

Cố Thành Ân giật mình, y mãi chìm trong suy nghĩ mà chẳng nhận ra có người đi đến gần mình: "Tạ Tước? Có chuyện gì sao?"

Tạ Tước đứng bên cạnh y ngoan ngoãn nói: "Khi nãy đệ tử thấy sư tôn đi ra từ phòng sư thúc, nhìn người có vẻ rất tức giận nên đi theo. Ta gọi người mấy tiếng rồi, mà người không trả lời."

Nói xong hắn giương đôi mắt hiện rõ lo lắng và tò mò nhìn y: "Sư tôn có tâm sự gì sao?"

Cố Thành Ân xoa xoa thái dương: "Không có gì đâu. Sương Nhi và A Hoan sao rồi?"

"Phong gia chủ đã sắp xếp cho Nhu Sương ổn thoả rồi, hai ngày nữa là trở về Thiên Tông được rồi." Tạ Tước hơi do dự một lát rồi hỏi: "Sư tôn, người muốn đi Đại Mạc Liên Quốc sao?"

Thấy Cố Thành Ân nhíu mày nhìn mình hắn mới vội nói thêm: "Ta nghe Lâm Dương sư huynh nói."

Y thấy là đầu hơi nhức nhức rồi đó! Y cau mày lộ rõ vẻ khó chịu và bực bội: "Đến ngươi cũng muốn ngăn ta sao?"

"Không đâu." Tạ Tước lí nhí nói: "Chỉ là nhiều năm trước người từng bị thương, đối với ma khí rất mẫn cảm nên bọn họ không cho người đến Đại Mạc thôi."

Đại Mạc Liêu Quốc là địa bàn của ma tu, nơi đó cũng gần thông đạo đến ma giới vậy nên ma khí rất thịnh.

Ba mươi năm trước Cố Thành Ân từng bị thương, ma khí nhập thể phải mất rất nhiều công sức mới cưỡng ép ma khí ra ngoài duy trì cái mạng. Y phải dưỡng thương rất nhiều năm thân thể mới tốt lên, cũng vì như vậy mà bị mắc lại ngưỡng cửa Hoá Thần cảnh không thể tấn chức.

Khoan đã!

Cố Thành Ân đột nhiên nhớ đến điều gì, ba mươi năm trước Vân Hải tiên tôn bị thương qua đời. Khi đó y và Trạch Vân xuống núi tìm Dưỡng Hồn đăng cứu Vân Hải tiên tôn nhưng Trạch Vân thì mất tích, y bị người ta khiêng một thân thương tích trở về. Hình như năm đó y được phát hiện ra ở Đại Mạc... Cố Lâm Thanh không cho y đến Đại Mạc, đám người Từ Khúc Ninh không muốn y nhớ lại là vì chuyện này sao?

Y càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.

Tạ Tước nhìn thấy sắc mặt y hơi trắng thì vội đỡ lấy y, lo lắng hỏi: "Sư tôn người không sao chứ?"

Đỡ người rồi Tạ Tước mới ngẩn ra, hắn lo lắng cho y làm gì chứ?

Cố Thành Ân lắc đầu, thầm than từ khi xuyên qua đến nay thật là không ổn một chút nào!

"Ta không sao."

"Nhìn người không ổn tí nào..."

Cố Thành Ân khoát tay tính đẩy hắn ra thì đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Tạ Tước: "Tạ Tước, ngươi trở về chuẩn bị hành trang, đừng để sư huynh ngươi biết."

Tạ Tước lập tức ngẩn ra: "Vì sao ạ?"

"Chúng ta trốn bọn họ đi Đại Mạc!"

Tạ Tước: "???"

Tạ Tước: "!!!" Cố Thành Ân điên rồi hả? Y dùng bộ dạng đường hoàng đứng đắn này phát ngôn như vậy hả? Không đúng, vì sao hắn và y phải trốn đi chứ????

Cố Thành Ân đẩy hắn về phòng không cho phép cự tuyệt: "Mau một chút, tối nay vi sư đến tìm ngươi. Tối nay liền xuất phát!"

Không chỉ mình Tạ Tước một bộ dạng mờ mịt mà Hi Vi Đồng Nguyệt trốn ở một bên quan sát hai sư đồ bọn họ nãy giờ cũng cảm thấy tai và mắt mình hình như bị hỏng rồi. Cố Thành Ân... tên chó điên kia ấy vậy mà không hở chút đánh hở chút mắng Tạ Tước hả? Nói quan hệ ác liệt gặp nhau không đánh cũng mắng đâu rồi???

Sau khi bị đả kích bởi chuyện băng lãnh sư tôn họ Cố là nam nhân Hi Vi Đồng Nguyệt lại phải chịu thêm đả kích bởi hình ảnh vai ác lớn và vai ác nhỏ 'phụ từ tử hiếu'. Má ơi! Thế giới này loạn rồi Hay là do nàng xuyên nhầm sách lậu rồi?!

Hi Vi Đồng Nguyệt tranh thủ lúc phù ẩn thân còn tác dụng chạy trối chết.

Cố Thành Ân nói Tạ Tước gói gém hành lí cùng y chạy trốn không phải là nói điêu. Ngay lúc đêm khuya thanh vắng Tạ Tước còn ngồi ngẩn ngơ trong phòng suy nghĩ vì sao dạo này Cố Thành Ân kì lạ như vậy thì đã thấy y xuất hiện trước mặt.

Tạ Tước: "!!!"

"Sư tôn?"

Cố Thành Ân ra hiệu y nhỏ tiếng một chút: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

Đi... đi thật á hả?

Tạ Tước bất giác vã mồ hôi, không phải sư tôn của hắn nhìn ra cái gì rồi nên muốn kéo hắn bỏ trốn trong đêm thuận tiện một đao chém chết hắn luôn chứ? Hiện tại hắn còn chưa luyện ma công tới nơi tới chốn, không phải đối thủ của y đâu!

"Ta hỏi ngươi đấy!"

Tạ Tước hoàn hồn nhanh chóng gật đầu: "Rồi, rồi ạ."

"Vậy đi mau."

Tạ Tước theo sau Cố Thành Ân, dán một lá phù ẩn thân lên người: "Sư tôn vì sao không gọi Lâm Dương sư huynh đi cùng?"

Cố Thành Ân đảo mắt, giả vờ buồn phiền nói: "A Dương phiền quá, chưa biết chừng ta chưa ra khỏi Hồng Trang Các hắn đã mật báo cho Cố Trì đến kéo ta về."

Thật ra y nói dối, nếu y uy hiếp Lâm Dương thì đối với mức độ sùng bái của hắn thì tuyệt đối không dám hó hé gì. Tạ Tước biết điều đó, vậy nên y càng khó hiểu vì sao y lại mang hắn theo?!

Hai người sau khi ra khỏi Hồng Trang Các mới dám ngự kiếm phi hành, đợi Lâm Dương phát hiện hai người biến mất thì đã là rạng sáng hôm sau, khi ấy không biết hai người họ đã chạy đến nơi nào.

Cố Lâm Thanh sau khi biết tin: "..."

Cố Thành Ân sao giống trẻ con vào tuổi phản nghịch thế nhỉ? Gia trưởng càng không cho phép y lại càng làm!

Hi Vi Đồng Nguyệt sau khi nghe tin khuôn mặt cứng đờ nhưng không kinh hãi nữa, dù sao chuyện ghê gớm hơn nàng đã thấy, việc hai sư đồ hắn chạy trốn trong đêm có là gì?!

Ơ khoan, sao nghe thấy nó là lạ thế nào ấy nhỉ?! Cứ như Cố Lâm Thanh gậy đánh uyên ương, Cố Thành Ân cùng tình lang chạy trốn ngay trong đêm vậy!

Hi Vi Đồng Nguyệt: "..."

OMG!!!!

Hi Vi Đồng Nguyệt bị chính suy nghĩ của mình làm cho hết hồn.

Muốn chết mà!

"Để Hi Vi cô nương chê cười rồi." Cố Lâm Thanh nói chuyện mà nghiến răng ken két, chính cái khuôn mặt lạnh băng của y cũng không che giấu được tức giận.

Hi Vi Đồng Nguyệt hơi sợ Cố Lâm Thanh, nàng vội khua tay: "Không sao."

"Lâm Dương, ngươi mang Phong Nhu Sương về Thiên Tông cho Diệp Yên Linh xem trước."

Lâm Dương ngập ngừng: "Vậy sư tôn..."

"Ta đi tìm hắn!"

Lâm Dương cũng muốn đi nhưng bên này còn có việc đành phải trở về trước.

Lâm Dương mang theo Phong Nhu Sương về Thiên Tông, đi cùng hắn còn có Hi Vi Đồng Nguyệt muốn đến Thiên Tông làm khách và đám đệ tử Bạch Vân Môn Cao Châu Bằng bị sư tôn nhà mình bỏ rơi. Cố Lâm Thanh cũng ngay trong hôm đó xuất phát đến Đại Mạc Liêu Quốc.

Càng đến gần lãnh thổ Liêu Quốc không khí càng khô nóng, tuy bây giờ đã sang đông nhưng ban ngày ở Đại Mạc không bớt nóng một chút nào, đợi khi đêm xuống lại lạnh thấu xương.

Cố Thành Ân vì tránh Cố Lâm Thanh đuổi theo bắt được nên đi đường vòng, so với tuyến đường chính từ biên cương Phủ Dung quốc đến hoang thành Liêu Quốc thì trễ hơn hai ngày đường. Nơi bọn họ đặt chân đến là Phí Duyệt thành cách hoang thành một vùng xa mạc.

Vào thành Phí Duyệt còn phải kiểm tra thân phận, Tạ Tước ngay lúc này phát huy công dụng.

Cố Thành Ân mang theo Tạ Tước chính vì muốn thuận lợi qua cổng thành ở Liêu Quốc. Đại Mạc Liêu Quốc là nơi đặt thông đạo đến Ma giới cũng là địa bàn của ma tu. So với hai tiên tu thì có một ma tu hoặc một hỗn huyết bán ma dễ dàng thông qua các thành trì hơn. Tạ Tước chính là một bán ma.

Đừng hỏi vì sao Cố Thành Ân biết, trong sách sau khi Tạ Tước bị ngược thân ngược thân nặng nề bởi sư tôn của mình mà hắc hoá thì thân thế của hắn cũng phơi bày. Chính vì Tạ Tước là một bán ma, huyết mạch ma tộc ưu việt hơn cả nhân tộc nên hắn tu tiên đạo mãi không tiến bộ ngược lại tu ma công thì nhanh đến chóng mặt.

Lúc này hai sư đồ bọn họ đều mặc y phục phàm nhân đứng trước cổng thành Phí Duyệt, chỉ là Cố Thành Ân thân mang nam trang còn Tạ Tước một thân xiêm y đỏ thẫm, váy xẻ đến đùi lộ ra bắp đùi trắng bóc, chân mang giày da cao tới đầu gối. Khuôn mặt hắn còn bị Cố Thành Ân động tay động chân, mi tâm hắn vẽ một ngọn lửa đỏ thắm, khoé mắt hồng hồng, đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt phượng hẹp dài của Tạ Tước vốn nhạt màu, lúc này hững hờ nhìn quanh như vô tình cố y câu dẫn, nhìn kiểu gì cũng giống một mị ma.

Gác cổng vừa nhìn Tạ Tước đã cho qua.

Cố Thành Ân nén cười dẫn đại cô nương Tạ Tước vẫn còn đang dỗi vì phải mặc nữ trang vào thành. Y chỉ biết một nữ mị ma tên Mộng Tư, là một trong những hậu cung của nam chủ. Nếu Mộng Tư và Tạ Tước lúc này đứng cùng nhau hẳn sẽ thấy cách ăn mặc và trang điểm giống nhau như đúc.

Y đã dựa vào hình mẫu Mộng Tư tạo ra một 'mị ma' Tạ Tước đấy! Từ lúc ở Phù Vấn thành Tạ Tước giả nữ y đã thấy hình tượng này rất rất phù hợp với hắn.

Tạ Tước nhìn khuôn mặt Cố Thành Ân cứng nhắc vì nén cười mà tức giận không thôi: "Người còn cười!"

Thảo nào hắn nghĩ mãi cũng không rõ vì sao y lại dẫn hắn theo mà không phải là Lâm Dương. Chung quy vì hắn giả trang nữ rất đẹp!!!!

Mẹ nó chứ! Rõ biết tên khốn này kiếp trước hay kiếp này đều khốn nạn mà!

Một Ma Quân tàn sát tứ phương, càn quấy tu chân giới từ đây đã mất! Nỗi ô nhục này theo hắn suốt đời rồi!!!

Cố Thành Ân xoa đầu tiểu gia hoả đang giận dỗi, dùng giọng điệu dỗ con nít nói: "Trở về vi sư đề bù cho ngươi nhé? Ngươi muốn gì cũng được hết!"

Tạ Tước lườm y, quyết tâm không nói với y một câu thể hiện bản thân hiện tại rất rất tức giận.

Phí Duyệt thành không phồn hoa, người trong thành rất ít, đa phần đều là lữ khách từ xa đến.

Huyền Nguyệt thành nằm ở trung tâm 27 toà thành của Liêu Quốc, cũng là toà thành xếp thứ nhất, bên trong đều là ma tu và bán ma, chủ thành cũng chính là Ma Quân Trần Ngạo Lang.

Muốn đến Huyền Nguyệt Thành từ Phí Duyệt phải đi qua ba toà thành, trong đó có La Mạn thành xếp thứ 3 trong 27 toà ở Liêu Quốc. La Mạn thành cũng chính là nơi đặt thông đạo đến Ma giới, vậy nên kiểm tra thân phận càng gắt gao hơn. Cố Thành Ân cũng không biết dùng cách này vào thành được hay không nữa.

Trời đã dần tối, khí hậu cũng không nóng bức như ban ngày nhưng sương đêm xuống rét lạnh. Cố Thành Ân thuê một phòng trọ nghỉ lại thành Phí Duyệt qua đêm.

Tạ Tước thắp đèn lên ngồi ở bên bàn nhìn Cố Thành Ân đang đứng bên cửa sổ: "Sư tôn, người vì sao nhất thiết phải đến đây?"

Cố Thành Ân ngoái đầu nhìn hắn cười hỏi: "Không giận nữa?"

Tạ Tước bĩu môi nửa thật nửa đùa bảo: "Ta còn giận dỗi nữa không khéo vừa trở về Thiên Tông người lập tức trục xuất ta khỏi sư môn."

Cố Thành Ân cười, y trả lời câu hỏi khi nãy của hắn: "Đến điều tra một số chuyện."

"Liên quan đến kiếp nạn của nhân tộc sao?"

Cố Thành Ân nhìn hắn.

Tạ Tước sợ y phát hiện ta điều gì vội nói: "Ta nghe vị cô nương bên cạnh Lâm Dương sư huynh nói."

Thật ra hắn không nghe ai nói cả, chỉ là kiếp trước nhân giới quả thật có tai kiếp, tu chân giới cũng hỗn loạn nhưng chỉ diễn ra trong vài năm ngắn... Đối với người tu đạo thì hẳn là ngắn.

Hắn cũng biết Hi Vi Đồng Nguyệt sau này sẽ trở thành một trong những nữ nhân bên cạnh Lâm Dương, không ngờ đến kiếp này Lâm Dương gặp nàng ta sớm như vậy.

Cố Thành Ân cũng không nghi ngờ gì: "Đúng là vì việc này."

Nhưng cũng không hẳn, y còn tò mò rốt cuộc năm đó Cố Thành Ân gặp chuyện gì ở Đại Mạc khiến Cố Lâm Thanh phản ứng dữ dội như vậy.

Đại khái do phản nghịch đi? Bọn họ càng cấm cản y lại càng tò mò. Tạ Tước nhìn y một hồi lâu.

Cố Thành Ân thấy hắn nhìn y chằm chằm thì hỏi: "Nhìn cái gì?".

Tạ Tước lắc đầu: "Không có gì đâu, sư tôn nghỉ ngơi sớm."

Cố Thành Ân không mấy để ý đến hắn khác thường, chỉ cho rằng hắn đi đường mệt mỏi nên khoát tay: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Tạ Tước nhìn y hồi lâu rồi leo lên giường, không chút khách khí bá chiếm cái giường duy nhất trong phòng.

Hắn cảm thấy Cố Thành Ân hơu kì lạ. Không! Không phải một chút mà rất rất rất kì lạ ấy! Từ khi ở đại hội Thanh Vân hắn đã nhận ra điều này.

Dù cho kiếp trước hay lúc hắn vừa trọng sinh Cố Thành Ân luôn mặt mày lãnh đạm với tất cả mọi người. Khi y nhìn hắn đều sẽ không kiềm được hiện lên một tia ghét bỏ, xen lẫn trong đó cảm xúc khác thường mà cho dù kiếp trước hay kiếp này hắn đều không lí giải được.

Nhưng từ đại hội Thanh Vân... Không trước đó nữa! Là sau khi y xuất quan, dù y vẫn lạnh nhạt với hắn nhưng ánh nhìn không còn những cảm xúc kia nữa. Y nhìn hắn có tìm tòi nguyên cứu, có tức giận có bất đắc dĩ nhưng chưa từng có sự phức tạp hắn không hiểu rõ kia. Cho dù Cố Thành Ân đã thay đổi nhưng ác cảm và thiện cảm đối với một người không thể thay đổi một sớm một chiều chứ?

Chẳng lẽ... y cũng trọng sinh? Không! Nếu y trọng sinh thì với tính cách của y hẳn đã xách giết hắn không dưới trăm lần rồi.

Rốt cuộc là vì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK