• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời còn chưa sáng phố lớn đột nhiên nổi loạn, tiếng hò hét ồn ào cùng với ánh lửa lập loè nhảy qua nhảy lại bên cửa sổ. Cố Thành Ân đang ngồi thiền nhắm mắt tịnh dưỡng thì bị tiếng ồn làm phiền. Y đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ làm nó hở ra một khoảng cách nhỏ nhìn ra ngoài.

Phòng của y nằm trên lầu hai, từ đây nhìn xuống chỉ thấy binh lính trong thành cầm đuốc chạy qua chạy lại dưới phố như tìm kiếm thứ gì, còn có vài người dân bản địa giúp binh lí tìm kiếm.

Tạ Tước cũng bị tiếng động đánh thức, hắn ngồi trên giường xoa đôi mắt nhá nhem còn đương buồn ngủ hỏi: "Sư tôn, có chuyện gì vậy?"

"Không biết." Cố Thành Ân lắc đầu: "Hình như trong thành xảy ra chuyện gì đó."

Lời y vừa dứt, cửa phòng bị gõ mấy cái, giọng điệu hoả kế hơi vội hỏi với vào trong: "Hai vị khách quan đã ngủ chưa?"

Cố Thành Ân liếc nhìn Tạ Tước, vừa vặn hắ cũng đang nhìn y. Hai người bọn họ lúc này cùng có chung một suy nghĩ 'không xui xẻo như vậy chớ?'. Hôm nay mới ngày đầu bọn họ vào thành đã xảy ra chuyện rồi?!

Hoả kế gõ cửa liên tục, âm thanh cũng tăng lên: "Hai vị khách quan!"

"Đến đây."

Cố Thành Ân mở cửa, cười nói: "Xin lỗi bọn ta ngủ say quá."

Hoả kế đưa đầu vào phòng nhìn, thấy hai người đều ở trong phòng lập tức thở phào.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoả kế đáp lời: "Tiểu nhân đến cũng vì chuyện này đây, bên ngoài đang truy bắt người, có lẽ là phạm nhân chạy trốn hay là có kẻ lạ đột nhập vào thành thôi. Hai vị không có việc gì thì cứ ở trong phòng, bây giờ đang giới nghiêm không biết khi nào mới thả, đợi sáng mai chủ thành có lệnh hẳn ra ngoài nhé."

Cố Thành Ân nghiêng đầu nhìn mấy phòng bên cạnh cũng có hoả kế đến nhắc nhở thì thu mâu quang lại: "Đa tạ."

"À phải rồi, không chừng đêm nay binh lính sẽ đi kiểm tra các khách điếm trong thành. Hai vị là người nơi khác chắc họ sẽ tìm đến xét thân phận đấy." Hoả kế nói tiếp: "Chuyện này trong thành thường hay xảy ra lắm, các vị không cần lo lắng."

Không lo lắng mới lạ! Thứ nhất bọn họ không phải người bản địa, thứ hai không có giấy thông hành, bình thường đi đến đi lui còn được chứ trong thành đang xảy ra chuyện không bị gông đầu mới lạ!

Hoả kế như nghĩ đến hai người không có giấy thông hành, sắc mặt biến đổi: "Hai vị hẳn không phải không có giấy thông hành chứ?"

Thôi xong!

Cố Thành Ân đảo mắt nói dối: "Vốn là có nhưng hiện tại không ở bên người. Bọn ta bị lạc mất đồng bạn, bọn họ bảo tụ họp ở Phí Duyệt thành, giấy thông hành cũng trên người họ."

Hoả kế không chút nghi ngờ: "Hẳn các vị đến tham dự hôn lễ của tiểu thư phủ thành chủ nhỉ?! Nghe đâu thành chủ phát thiệp mời rất nhiều người đến tham dự hôn lễ. Nếu vậy khách quan cứ báo tên chủ thiếp mời, bọn họ sẽ không làm khó người đâu."

Cố Thành Ân cười gượng: "Mong là như vậy."

Nói đoạn y dúi cho hoả kế thỏi bạc: "Đa tạ, đêm hôm khuya khoắt phiền ngươi rồi."



Hoả kế nhận được bạc lập tức tươi cười hớn hở: "Không có gì! không có gì! Khách quan nếu còn cần gì thì gọi tiểu nhân! Hai vị nghỉ ngơi sớm!"

Hoả kế đi rồi hai người trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc, Cố Thành Ân đóng cửa phòng lại thở dài: "Nhanh như vậy sắp bị phát hiện rồi?!"

"Phải làm sao đây?" Tạ Tước hỏi: "Chúng ta có thể mượn danh phận ai trách khỏi đợt kiểm tra thân phận này?"

Y chau mày suy nghĩ: "Để ta nghĩ xem."

Binh lính tra xét thành cũng không để thời gian cho hai người nghĩ ra kế sách, sau khi hoả kế vừa đi một lúc cửa phòng đã bị gõ lần thứ hai.

Cố Thành Ân mở cửa, bên ngoài đứng hai tên binh lính mặc áo giáp. Hai tên binh lính nhìn hai người một lát mới khẳng định nói: "Hai người không phải người trong thành! Giấy thông hành đâu?"

Cố Thành Ân căng thẳng: "Hai người bọn ta vốn cùng đồng bạn đến tham dự hôn lễ tiểu thư quý thành nhưng mấy ngày trước gặp chuyện tách ra. Giấy thông hành đồng bạn ta mang theo, chúng ta hẹn tụ hội ở đây."

Y dè dặt nhét bạc vào tay hai tên lính hỏi: "Quan gia có thể châm chước một chút không?"

Nể tình bạc thỏi trong tay hai tên lính sắc mặt dịu hơn: "Bạn đồng hành của các ngươi là ai?"

Cố Thành Ân nhìn qua Tạ Tước, bỗng nhiên xuất hiện một người: "Là Mộng Tư đại nhân."

Hai tên lính nhìn y bằng ánh mắt kì quái.

Cố Thành Ân gãi đầu cười xấu hổ: "Ta là nam sủng của ngài ấy."

Sợ hai người họ không tin y còn chỉ về phía Tạ Tước: "Vị này là thuộc hạ bên cạnh Mộng Tư đại nhân, ta không lừa người!"

Hai tên lính nhìn Tạ Tước, quả thực giống một mị ma. Bọn họ lại nhìn sang Cố Thành Ân, vai gầy eo thon hệt như một thư sinh, rất giống bộ dạng của một nam sủng.

Y đã hạ thấp bản thân đến vậy mà hai tên này còn không tin thì hết cách! Cố Thành Ân nhanh trí nhét thêm bạc cho hai người bọn họ cười lấy lòng.

"Thôi được rồi, các ngươi có nhìn thấy một nam nhân nào chạy qua đây không?" Tên lính nhét bạc vào thắt lưng hỏi lấy lệ.

Cố Thành Ân xua tay: "Không thấy. Ta vào thành từ hôm qua, đến nay vẫn chưa bước ra khách điếm đâu."

Hai tên lính vờ vịt ngó nghiêng trong phòng một hồi rồi rời đi.

Cố Thành Ân thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại nhưng ngay lập tức y đã phải đối diện với đôi mắt sắc bén: "Sư tôn, Mộng Tư là ai?"

Cố Thành Ân cứng đờ người: "Một mị ma, ta chỉ mượn danh tính của nàng cho qua chuyện thôi."

Tạ Tước đương nhiên biết Mộng Tư là ai, chỉ là hắn không rõ vì sao Cố Thành Ân lại biết một mị ma trong đầu chỉ có hoan ái với lăn giường như nàng ta: "Người quen nàng ta sao?"

Cố Thành Ân đảo mắt nói dối: "Trước đây từng gặp một lần, không tính là quen biết."

Y đang nói dối! Tạ Tước có thể khẳng định như thế bởi vì lúc y không thành thật thế nào mắt cũng đảo đi nơi khác không dám nhìn thẳng! Nhưng vì sao y phải nói dối? Y chưa từng gặp Mộng Tư vì sao lại biết rõ ràng ta đến vậy?

Tạ Tước không truy hỏi thêm, hắn biết cho dù có hỏi Cố Thành Ân cũng không nói thật mà cho dù nói thật thì đã làm sao? Hắn có quyền gì quản y quen biết với hạng người nào đâu chứ?!

Đột nhiên Tạ Tước giận dỗi quay người về giường trùm chăn kín mít.

Cố Thành Ân: "..."

Đại cô nương này lại bị cái gì kích thích rồi?

Nhậm Thư Thư đang rất buồn phiền bởi vì tân lang sắp cưới của nàng ta đào hôn. Ngày mai đã tổ chức hôn lễ rồi mà hắn còn dám đào hôn!

Nhậm Thư Thư là tiểu thư thành chủ thành Phí Duyệt, trên có một người cha và một ca ca yêu thương chiều chuộng nàng ta hết mực. Nàng ta muốn gì bọn họ cũng tìm mọi cách cho, bởi vậy nên dưỡng ra cái tính cách kiêu ngạo bá đạo như bản thân là trung tâm vũ trụ vậy. Vị tiểu thư Nhậm Thư Thư này có thể so trên dưới với tiểu công chúa Lạc Yến Phi.

Tân lang quan lần này cũng là do Nhậm Thư Thư cưỡng ép mang về thành thân. Ban đầu người kia còn vùng vẫy chạy trốn khiến nàng ta đau đầu không thôi, đến mức phải ra tay hạ dược phế tu vi mới yên tâm. Ngày cưới cận kề thấy hắn ngoan ngoãn nên nàng ta nghĩ có lẽ hắn đã suy nghĩ thấu đáo nên mới thong thả cho hắn. Nhưng ai ngờ được tên tân lang này là kẻ không sợ chết, ngay đêm trước hôn lễ một ngày bỏ trốn!

Binh lính trong thành đang mang theo bức hoạ của tân lang lên truy lùng, Nhậm Thư Thư cũng không ở yên trong phủ thành chủ mà cưỡi ngựa chạy khắp thành tìm phu quân.

Phu quân thì không tìm được ngược lại Nhậm Thư Thư phát hiện ra trong thành có một mỹ nam tử. Dường như y là người nơi khác đến, dáng người cao gầy cân đối, mắt phượng mày ngài xinh đẹp, nước da trắng noãn, quả đúng là một mỹ nhân! So với tân lang bỏ trốn nàng ta bắt tới tay trước kia còn đẹp hơn rất nhiều!



"Người kia là ai?" Nhậm Thư Thư ngồi trên lưng ngựa túm một binh lính đang chạy qua lại chỉ về phía cửa sổ khách điếm tầng hai hỏi.

Binh lính mù mờ nhìn lên, thấy người nàng ta chỉ là một mỹ nam tử liền hiểu tiểu thư bọn họ xem trọng người này rồi: "Tiểu nhân không biết."

"Không biết? Còn không mau hỏi!"

Một tên tiểu binh chạy đến vừa lúc nghe Nhậm Thư Thư nói lập tức ngẩng đầu nhìn, tên này chính là ngươi đêm qua tra xét phòng Cố Thành Ân: "Đó không phải là nam sủng của Mộng Tư đại nhân sao?"

Đúng vậy, mỹ nam tử Nhậm Thư Thư vừa mắt chính là Cố Thành Ân đang ngồi bên cửa sổ hóng chuyện.

Từ lúc Nhậm Thư Thư dừng ngựa dưới phố nhìn chằm chằm thì y đã phát hiện ra nhưng không quá quan tâm lắm vì y đang nghe hoả kế kể chuyện dân gian lưu truyền ở Liêu Quốc. Ngược lại Tạ Tước chú ý đến bên dưới, hắn hơi nhíu mày ngồi xuống bên cạnh y, chặn lại ánh mắt dò xét của Nhậm Thư Thư.

Nhậm Thư Thư thấy bên cạnh mỹ nam tử mình nhìn trúng xuất hiện một nữ nhân thì không vui hừ lạnh: "Ngươi nói y là nam sủng của Mộng Tư đại nhân? Vậy nữ nhân bên cạnh y là ai? Mộng Tư đó sao?"

"Không phải ạ, là thuộc hạ của Mộng Tư đại nhân."

Nhậm Thư Thư như có điều suy nghĩ: "Không phải chỉ là một nam sủng thôi sao?! Mộng Tư đại nhân không đi cùng y chắc y không được sủng ái quá đâu."

"Ý tiểu thư là?"

"Không tìm Bình Tứ nữa, để y thay hắn gả cho bản tiểu thư!" Nhậm Thư Thư phi thường phách lối.

"Vậy lên bắt y bây giờ ạ?"

"Không cần." Nhậm Thư Thư kiêu ngạo hất cằm: "Bổn tiểu thư tự mình đến."

Nàng ta kiểm tra cái túi da bên cạnh thắt lưng, nhận thấy bên trong đầy đủ mấy lọ nhỏ lập tức tự tin mười phần xuống ngựa đi vào khách điếm.

"Ôi, đại tiểu thư đại giá quang lâm!"

Nhậm Thư Thư trực tiếp hỏi chưởng quầy: "Mỹ nam tử mặc áo ở trên tầng hai có cửa sổ hướng ra phố là ai?"

Chưởng quầy còn đang suy nghĩ xem nàng ta nhắc đến ai thì đã nghe nàng ta nói tiếp: "Bên cạnh y còn có một nữ nhân mặc sa y đỏ."

"À, là khách vừa đến thành hôm qua." Chưởng quầy e dè hỏi: "Hai người bọn họ làm sao vậy? Là... là kẻ phạm tội gì sao?"

Nhậm Thư Thư khoát tay: "Ngươi biết y tên gì không?"

"Thưa, nam nhân hình như họ Cố, còn tên tiểu nhân không biết." Chưởng quầy lúc này mới nhận ra nàng ta là có ý với vị họ Cố kia, sợ nàng thân tiểu thư phủ thành chủ xảy ra chuyện ở chỗ của lão ta liền vội nói thêm: "Tiểu thư cẩn thận, hai vị kia nhìn không phải là kẻ phàm phu tục tử gì đâu."

Đương nhiên Nhậm Thư Thư biết, phía Nam đại lục mới chỉ mới dần an ổn mấy hai ba trăm năm nay, rất ít phàm nhân muốn qua lại Đại Mạc Liêu Quốc. Đa phần người phương xa đến không phải kẻ có chút bản lĩnh đến tìm thú vui thì cũng là ma tu.

Vậy thì đã sao? Nàng ta nghĩ thầm, dù sao người nàng ta muốn thể nào cũng tới tay!

Mỹ nam tử•Cố Thành Ân vẫn chưa biết bản thân đã bị người khác thêm vào giỏ hàng, sau khi nghe xong 'chiến tích huy hoàng' cưỡng đoạt trai nhà lành của Nhậm Thư Thư không khỏi cảm thán một câu: "Đỉnh thật!"

Lời vừa bật thốt cửa phòng y đã bị gõ vang. Cửa phòng không đóng, bọn họ ngồi bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng người đứng bên ngoài, chính là vai chính trong lời kể của hoả kế.

Hoả kế: "..." Xong đời!

Khi Nhậm Thư Thư đến không nghe rõ lắm bọn họ trong phòng đang nói gì, nàng ta hướng về phía Cố Thành Ân cười tươi rói: "Vị công tử này từ nơi khác đến bổn thành sao? Trông thật lạ mặt."

Hoả kế vã mồ hôi lạnh cúi đầu đứng sang một bên: "Nhậm tiểu thư."

Tạ Tước thầm nhủ nàng ta đến không có gì tốt, khi nãy nàng ta còn có dưới phố hoa si sư tôn của hắn kìa!

Nhậm Thư Thư còn chưa chờ được Cố Thành Ân đáp lại đã tự nhiên như ở nhà ngồi xuống bên cạnh y: "Công tử đến Phí Duyệt làm gì thế?"

Cố Thành Ân đứng dậy cúi người chào: "Ra là Nhậm tiểu thư phủ thành chủ, bọn ta đến thành tham gia hôn lễ của người đây."

Nhậm Thư Thư nhướng mày, đưa tay đỡ y đứng thẳng lên khoa trương nói: "Ôi trùng hợp thế?!"



Cố Thành Ân: "???" Trùng hợp cái gì cơ?

"Ngươi đến tham dự hôn lễ, ta còn thiếu một tân lang, vừa vặn hợp nhau nè!"

Cố Thành Ân: "..." Ơ hay! Cái này cũng gọi là trùng hợp à?!

"Tiểu thư đừng đùa ta chứ."

Nhậm Thư Thư bật cười: "Ta không đùa đâu."

Tạ Tước hơi bực bội, sao kiếp trước hắn không biết Nhậm Thư Thư đáng ghét thế nhỉ?! À quên mất, hình như lúc hắn đến Đại Mạc ả ta đã đi đời nhà ma rồi.

Thương thay 'hồng nhan bạc phận' Tạ Tước cố ý rót cho nàng ta một ly trà nóng: "Nhậm tiểu thư uống trà, đừng chọc ghẹo phu quân ta nữa."

Cố Thành Ân: "???"

Nhậm Thư Thư: "!"

"Không phải nói công tử là nam sủng của Mộng Tư đại nhân sao? Vì sao lại biến thành phu quân của nàng ta rồi?" Nhậm Thư Thư trợn tròn mắt hỏi.

Không để Cố Thành Ân trả lời Tạ Tước đã tiếp: "Y là do Mộng Tư đại nhân ban cho ta."

Nhậm Thư Thư ban đầu còn hơi ngạc nhiên nhưng nhìn đến Tạ Tước một bộ dạng như mị ma thì phì cười: "Mị ma các ngươi từ khi nào cố định một bạn giường rồi?"

"Nhậm tiểu thư, ta và y là phu thê vái đủ tam bái, có trời đất chứng giám, mong người chú ý ngôn từ!" Tạ Tước nói không nhanh không chậm không thấy được hắn đang tức giận hay không.

Đây là người đầu tiên dám vô lễ với nàng ta như thế đấy! Nhậm Thư Thư cho rằng Tạ Tước chỉ là một mị ma mới tu hành, khịt mũi khinh thường: "Ngươi giữ được y chắc?"

Tạ Tước cười gằng: "Người đoán xem."

Cố Thành Ân: "..."

Lần đầu tiên y thấy cảnh tượng tranh giành mình khốc liệt như thế này đấy!

Có nên kỉ niệm một chút không nhỉ?

________________

Tiểu kịch trường:

Thầy giáo•tiểu thiếu gia•Cố online dạy học: không có khó khăn nào là nhét bạc không giải quyết được, nếu có chính là bạc chưa đủ nặng!😎

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK