Mỹ thiếu niên dương quang soái khí vừa qua khỏi đại môn đã thấy một bóng trắng bay ào đến nhào vào lòng hắn. Mỹ thiếu niên giật mình, theo phản xạ có điều kiện hắn ôm chặt 'bóng trắng' đồng thời dồn sức ở chân giữ thăng bằng, tránh cảnh cả hai ngã nhào xuống bậc thang.
Mỹ thiếu niên tức giận trách cứ: "Tiểu An, ta đã bảo đệ bao lần rồi?! Không được lỗ mãng như vậy!"
'Bóng trắng' nhảy ra khỏi ngực mỹ thiếu niên. 'Bóng trắng' mang khuôn mặt trắng trắng mềm mềm pha lẫn giữa nét trẻ con và trưởng thành. Rõ ràng khuôn mặt kia chính là Cố An, cũng tức là Cố Thành Ân khi chưa thành niên. Y phồng má bất mãn nói: "Còn không phải ta thấy sư huynh trở về nên mới vui vẻ sao?!"
Mỹ thiếu niên dở khóc dở cười: "Đệ còn dỗi ngược lại với ta? Ta còn không phải sợ đệ bị ngã sao?"
Cố An hất cằm: "Đệ đã trúc cơ, không còn dễ bị thương nữa đâu nhé!"
Mỹ thiếu niên cười: "Chúc mừng đệ."
"Quà của đệ đâu?" Cố An vòi quà.
Vẻ mặt mỹ thiếu niên hối lỗi: "Gấp quá ta không mua quà cho đệ rồi, đợi lần sau xuống núi ta mua cho đệ nhé?"
Nói đoạn hắn xoa đầu Cố An: "Đệ đã đi nhận kiếm chưa?"
Cố An bĩu môi, tuy thế nhưng trên mặt chẳng có giận dỗi hay buồn bã: "Vẫn chưa, ta đợi huynh trở về dẫn ta đi đây."
Y lầm bầm làu bàu: "Cố Trì đến Thượng Thiên sơn rồi, hắn trở Bạch Vân Môn nhận tổ quy tông, có lẽ sẽ không về nữa."
"Ta ở bên ngoài có nghe nói qua chuyện này, rốt cuộc là thế nào?"
Cố An dồn nén bất mãn mấy ngày nay lúc này gặp được đại sư huynh liền tuông ra hết. Nào là lão chưởng môn bên Bạch Vân là tên cặn bã, là người cha vô trách nhiệm, nào là trách Cố Trì bỏ rơi y mà về Bạch Vân. Nói một hồi khoé mắt của y cũng đỏ lên: "Trạch Vân, huynh nói vì sao A Trì lại trở về Bạch Vân môn? Ở Thiên tông không vui sao? Vì sao lại trở về?"
Mỹ thiếu niên chính là Trạch Vân sư huynh trong miệng Cố An, hắn thở dài xoa đầu y an ủi: "Đệ vẫn còn nhỏ chưa hiểu được, sau này sẽ hiểu thôi."
Cố An bĩu môi, không phục nói: "Đệ đã mười bảy!"
Mười bảy tuổi, không cha không mẹ được Trần Vọng chân nhân ở Thiết Lang Quan nuôi dưỡng, sau này được Vân Hải tiên tôn thu nhận làm đồ đệ. Tuy không có được sự yêu thương của phụ mẫu nhưng Cố An lớn lên trong sự sủng ái của mọi người, mười bảy năm lớn lên vẫn là đứa nhóc đơn thuần hoạt bát. Y vẫn chưa trở thành 'chó điên' tâm tính bất thường, độc mồn độc miệng trong mắt tu chân giới.
Trạch Vân cực kì yêu chiều tiểu sư đệ Cố An này, hắn dỗ dành y một hồi thấy tâm trạng y tốt hơn mới nói: "Không nói chuyện không vui nữa, cùng ta đến gặp sư tôn rồi ta dẫn đệ đến Kiếm Phong nhận kiếm nhé?"
"Vâng!"
"Đợi lần sau xuống núi ta tìm xem có thanh kiếm nào tốt, mang về cho đệ làm kiếm bản mệnh!"
"Trạch Vân thật tốt…"
"..."
"Cố Tiểu An!"
Cố Lâm Thanh thấy mấy hôm nay Cố Thành Ân cứ là lạ, kể từ hôm ở An Lạc phủ trở về y cứ như thất hồn lạc phách ấy, đôi khi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn gọi y y cũng không nhận ra.
Rốt cuộc Vũ An Lạc đã nói gì với y?
Thật ra Cố Thành Ân hôm nay không chú ý không phải còn ảnh hưởng bởi lời nói của Vũ An Lạc mà do đêm qua y lại nằm mơ. Dạo gần đây tần suất y nằm mộng ngày càng nhiều, trong mộng đều là Cố Thành Ân hàng nguyên bản theo tuyến thời gian từ nhỏ đến lớn.
Ban đầu y còn đối với những giấc mơ đó mơ hồ, dần dà y cảm thấy những giấc mơ ấy rất chân thật, như người mất trí nhớ dần có lại kí ức của mình. Mà chính y sau những giấc mơ ấy cũng dần khôi phục kí ức của hàng nguyên bản.
Bây giờ y cũng không rõ kí ức kia là của mình hay của 'Cố Thành Ân' nữa.
"Cố Trì." Cố Thành Ân do dự một hồi mới hỏi: "Trạch Vân kia… ta đang nói đến đại sư huynh Trạch Vân, vì sao năm đó ta và hắn lại kết thù?"
Như trong kí ức vừa khôi phục 'Cố Thành Ân' và Trạch Vân quan hệ không phải rất tốt sao? Thậm chí y cảm nhận được hàng nguyên bản thật tâm thật ý đối với Trạch Vân mà chính Trạch Vân cũng phi thường chiều chuộng hàng nguyên bản.
Huynh đệ hữu cung thế cơ mà? Vì sao đùng một cái hai người lại trở mặt?
Y lại hỏi: "Cố Trì, vì sao ngươi lại cho rằng hắc y nhân ta nhìn thấy trong bí cảnh là Trạch Vân?"
Cố Lâm Thanh nhíu mày nhìn y: "Ngươi đã nhớ ra cái gì rồi sao?"
Cố Thành Ân thành thật nói với hắn chuyện y nằm mơ thấy kí ức của quá khứ.
Cố Lâm Thanh nghe một hồi đột nhiên rơi vào trầm tư, lâu sau hắn mới hỏi: "Ngươi đã nhớ đến đâu rồi?"
"Năm mười bảy tuổi ta lên trúc cơ, ngươi theo chưởng môn Bạch Vân về Thượng Thiên sơn, Trạch Vân vừa làm nhiệm vụ trở về."
Còn may, Cố Lâm Thanh thầm nhủ.
"Cố An, ta biết khi ngươi mất trí nhớ sẽ tò mò chuyện quá khứ." Cố Lâm Thanh dừng một chút như đang nghĩ xem nên nói với y như thế nào: "Nhưng ta không mong ngươi nhớ lại những gì xảy ra ba mươi năm trước."
Cố Thành Ân nghi hoặc: "Vì sao?"
Bởi vì chính ba mươi năm trước đã biến y từ một thiếu niên dương quang đơn thuần trở thành tên điên bị người người chỉ trích hiện nay. Cả Cố Lâm Thanh, Từ Khúc Ninh, Phương Ứng Trường và những người quen y năm đó cũng không muốn điều này xảy ra. Vậy nên y quên đi thì càng tốt, không cần nhớ lại.
"Cố An, ta sẽ không hại ngươi…"
Cố Thành Ân biết chứ, nhưng ngay khi nghe hắn nhắc lại chuyện ba mươi năm trước y cảm thấy lòng ngực hơi khó chịu. Y cứ nghĩ quá khứ của hàng nguyên bản đối với y chỉ là cuộn phim tu chậm qua rồi thôi. Nhưng từ những giấc mơ kia, từ những lời Cố Lâm Thanh nói y lại cảm nhận được bản thân bị cảm xúc của chính bản thể chi phối.
Lý trí nhắc nhở y chuyện ba mươi năm trước rất quan trọng, quan trọng đến nổi dù y không nhớ gì nhưng thân thể vẫn phản ứng khi nghe về chuyện năm đó.
Cố Thành Ân đột nhiên cảm thấy bản thân xuyên qua không phải chuyện tốt lành gì.
Từ khi xuyên qua y cực kì cực kì không ổn chút nào!
Ở hiện đại làm một tiểu thiếu gia không tốt sao?! Xuyên không làm cái gì cơ chứ?!
Cố Lâm Thanh thấy y rầu rĩ thì thở dài: "Cố An, nếu ngươi nhớ ra chuyện gì phải nói cho ta biết."
Hắn dừng một chút, không biết có phải y nghe nhầm không mà có cảm giác giọng nói của hắn mang theo chút dịu dàng như đang an ủi y: "Năm đó ngươi không sai, đừng cứ mãi tự trách."
Ba ngày sau đám người Cố Thành Ân trở về tới Hồng Trang các.
Vợ chồng Phong thị đã được an táng, lụa trắng và lồng đèn trắng treo ở đại môn Hồng Trang Các đã hạ xuống. Phong gia chủ đã được bọn họ truyền tin từ sớm nên lúc này đang đợi ở đại môn đón bọn họ.
"Hai vị tiên tôn trở về rồi?!"
Phong gia chủ vội vã hỏi ngay: "Chuyện ra sao rồi?"
Cố Thành Ân nói: "Đợi vào trong hẳn nói."
Phong Nhu Sương được Tạ Tước dắn tay, cô bé nép sau chân Tạ Tước nhìn Phong gia chủ gọi một tiếng: "Ông ơi."
Phong gia chủ dang tay với cô bé: "Sương Nhi, đi đường có mệt không?"
Phong Nhu Sương nhào vào lòng ông ấy lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không có, ta còn mang A Hoan về."
Phong gia chủ nhìn quanh một hồi ngoại trừ bốn người bọn họ và Phong Nhu Sương thì chẳng thấy có thêm ai, vậy A Hoan trong lời cô bé nói đâu?
"Vào trong trước đã."
Phong gia chủ bế Phong Nhu Sương dẫn đám người Cố Thành Ân vào trong đại sảnh.
Trong đại sảnh lúc này cũng có người, chủ mẫu Phong gia, Lâm Dương và một cô nương lạ mặt.
Chủ mẫu Phong gia thấy bọn họ trở lại thì vội đứng dậy, trước tiên nhìn Phong Nhu Sương được phu quân mình bế trước, thấy cô bé không có gì đáng ngại mới thở phào: "Các vị trở lại rồi, đến Phù Vấn thành có manh mối gì không?"
Cố Thành Ân nhìn về phía Phong Nhu Sương rồi nói: "Sương Nhi đi đường nhiều ngày cũng mệt rồi, tiền bối mang nó về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong y lấy con rối gỗ A Hoan nương thân nhét vào trong tay Phong Nhu Sương, thuận tay xoa đầu cô bé.
Cô nương lạ mặt ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ hơi hơi nhíu mày như nhìn thấy cảnh không tin được.
Phong gia chủ biết có những chuyện không nên nói trước mặt trẻ con nên gọi người mang Phong Nhu Sương đi. Cao Châu Bằng và Tạ Tước cũng đi theo gia nhân đưa Phong Nhu Sương về phòng.
Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại Cố Thành Ân, Cố Lâm Thanh, Phong gia chủ, Phong chủ mẫu, Lâm Dương và một cô nương lạ mặt. Bấy giờ y mới chú ý đến cô nương lạ mặt ngồi cạnh Lâm Dương.
Người nọ có mái tóc vàng nhạt hiếm thấy, khuôn mặt xinh xắn lấp ló sau mạn sa mỏng, đôi mắt màu xanh dương nhạt màu như bầu trời, đuôi mắt được vẽ cong lên đánh phấn màu đỏ hồng, mi tâm vẽ một đoá mai màu vàng kim. Mỗi một ánh mắt một cái nhìn đều mang theo vẻ thanh cao và xinh đẹp tựa một tiên nhân.
Nhưng... Cố Thành Ân hoài nghi: cô nương này sao nhìn có chút quen ta?
"Sư tôn!" Lâm Dương vui vẻ nói: "Ngươi trở về rồi."
Cố Thành Ân thu lại mâu quang, y gật đầu nhẹ với Lâm Dương xem như chào hỏi rồi mới nhìn thẳng cô nương kia: "Vị này là?"
Dường như lúc này Lâm Dương mới nhớ đến cô nương bên cạnh: "À, đây là Hi Vi cô nương Hi Vi Đồng Nguyệt."
Cố Thành Ân: "???"
Cái gì cơ? Hi Vi Đồng Nguyệt???
Ơ, đây không phải là vợ cả của nam chủ à?
Cố Thành Ân nhìn cô nương nọ lại nhìn Lâm Dương, bất giác lui về phía sau một bước.
Không đúng! Theo nhưng nguyên tác [Cửu Lộ Tiên Môn] Hi Vi Đồng Nguyệt không nên xuất hiện ở đây đâu! Đáng lí ra sau khi Lâm Dương tấn chức Đại Thừa kì, trong một lần đến Ngũ Vực Môn thượng tu giới tình cờ gặp được tiểu cô nương thiên nhân Hi Vi Đồng Nguyệt. Sau đó xảy ra một loạt tình tiết cùng nhau vào sinh ra tử, Hi Vi Đồng Nguyệt ái mộ Lâm Dương, nguyện cùng hắn đi hết một đời! Hiện tại nam chủ chỉ mới Kim Đan kì sao lại gặp tiểu cô nương thiên nhân rồi?!
Đúng vậy! Hi Vi Đồng Nguyệt là một thiên tộc hàng thật giá thật, chính là loại thiên tộc có cánh sau lưng ấy. Đã là văn hậu cung tu tiên, đương nhiên nam chủ phải có các cô vợ thuộc các chủng tộc và thân phận khác nhau rồi!
Hi Vi Đồng Nguyệt quan sát Cố Thành Ân từ nãy giờ, nhìn thấy y khi nghe thấy tên mình liền đờ người ra, biểu cảm như sét đánh giữa trời quang thì hơi nhíu mày: "Nghe danh Mạc Quyết tiên tôn đã lâu!"
Cố Thành Ân liếc nhìn nàng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Hi Vi tiểu tiên nữ hạ phàm có chuyện gì sao?"
Hi Vi Đồng Nguyệt hơi kinh ngạc, người này vậy mà nhận ra nàng?
"Tiên tôn biết ta?"
Cố Thành Ân cười khang: "Từng nghe qua thiên nhân tóc vàng mắt xanh, đoán thôi."
Sau một thoáng ngạc nhiên Hi Vi Đồng Nguyệt lại trở về với khí chất bình đạm đoan trang của một tiên nữ: "Vậy sao?! Đồng Nguyệt đến hạ tu giới quả là có chuyện cần làm. Mấy hôm trước Thiên Tinh Môn đoán được hạ tu giới có kiếp nạn khó tránh, Ngũ Vực Môn phái vài người đến nhân giới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nàng dừng một chút rồi đặt tay phải trước ngực hướng Cố Thành Ân cúi chào theo kiểu thiên tộc: "Giới thiệu lại một chút, ta gọi là Hi Vi Đồng Nguyệt, môn đệ của Lan Lăng Môn ở thượng tu, cũng là một thiên nhân."
Ngũ Vực Môn không phải là một môn phái mà là tên của một cái vực sâu ở Thiên giới, cũng chính là thượng tu giới mà nhân tộc hay nhắc đến. Hạ tu giới vô số môn phái lớn nhỏ nhưng thượng tu chỉ có năm môn phái trong đó có Lan Lăng Môn và Thiên Tinh Môn. Thượng tu giới ở Thiên tộc, ngũ đại môn phái ngoài dạy dỗ Thiên tộc theo đạo còn nhận nhân tộc tu vi từ Đại Thừa kì trở lên.
Lan Lăng Môn là môn phái đứng đầu Ngũ Vực, môn chủ là một nữ nhân kiếm tu đã đạt đến cảnh giới nguỵ thần, chỉ cần một cơ duyên ngộ đạo có thể phi thăng thần giới.
Cố Thành Ân lấy làm lạ, rốt cuộc là kiếp nạn lớn cỡ nào mới đả động thiên nhân đưa người xuống nhân tộc? Phải biết từ khi chiến loạn Thiên Ma kết thúc, tam giới bị chia tách cách chỉ có thể qua lại bởi các thông đạo thì tam tộc Thiên Nhân Ma đã không qua lại gì nhiều với nhau.
Hi Vi Đồng Nguyệt thấy Cố Thành Ân nghi ngờ nhìn mình thầm than không ổn vội chuyển đề tài: "Trước khi ta đến đây nghe nói Phong gia gặp nạn, tiên tôn đã đi điều tra. Hiện tại đã tra được chưa?"
Cố Thành Ân tuy có hơi nghi ngờ Hi Vi Đồng Nguyệt nhưng người này nhìn thế nào cũng thấy giống trong sách miêu tả thì đành thôi. Vợ cả của nam chủ làm gì được chứ? Nàng có gây chuyện thì cũng có nam chủ lo rồi!
"Việc vợ chồng Phong thị bị sát hại đã điều tra rõ rồi." Cố Thành Ân bất đắc dĩ nói: "Sự tình phía sau hơi khiến người ta không ngờ đến, hơn nữ còn dính đến ma tu bên phía Huyền Nguyệt thành."
Nói đoạn y kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người nghe, không ngoài dự đoán mọi người đều sững sờ. Bọn họ đều đoán qua biết bao nhiêu nguyên do thật sự ai biết được vợ chồng Phong thị tự làm tự chịu đâu chứ?!
Phong gia chủ thổn thức: "Vậy…vậy Sương Nhi phải làm sao đây?!"
"Trước hết đừng để Sương Nhi biết chuyện này." Cố Thành Ân nói: "Ta mang Sương Nhi về Thiên Tông một chuyến chữa trị cơ thể con bé, đợi thêm vài năm nữa rồi hẳn cho con bé biết sự thật."
Phong gia chủ thở dài, khoé mặt đỏ lên, còn Phong chủ mẫu đã sớm khóc không thành tiếng: "Đa tạ tiên tôn giúp đỡ, ơn này không biết khi nào mới trả nổi!"
"Không cần khách sáo như vậy, ta cũng không giúp được gì."
Lâm Dương hỏi: "Sư tôn, khi nào chúng ta trở về Thiên Tông?"
"A Dương, ngươi mang Sương Nhi trở về trước."
Cố Thành Ân nhớ đến tình tiết rèn luyện của nam chủ vội nói thêm: "Trấn nhỏ phụ thuộc Phù Vấn thành có người xúi giục thôn dân nuôi quỷ, chuyện này ta đã báo cho Từ sư thúc của ngươi điều tra. Đợi trở về Thiên Tông ngươi nhận xử lý chuyện này nhé."
"Vâng." Lâm Dương thấy y như có ý không cùng trở về vội hỏi: "Vậy còn người?"
"Ta đến Đại Mạc Liêu Quốc một chuyến."
Cố Lâm Thanh và Lâm Dương đều giật mình, đồng loạt kêu lên:"Sư tôn!/Cố An!"
Cố Thành Ân thấy hai người phản ứng hơi quá, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Lâm Thanh sa sầm mặt không trả lời ngược lại giọng điệu nghiêm khắc ra lệnh không muốn y làm trái: "Không được đi Đại Mạc!"
Cố Thành Ân: "?"
"Ngươi phải cho ta biết tại sao chứ?"
Cố Lâm Thanh không thỏa hiệp: "Trở về cho ngươi biết, không đi chính là không đi."