Gác mái không có điều hoà nên hơi oi bức, cô mở ra cửa ban công, lại bật quạt điện sau đó lấy điện thoại lên mạng tra tin tức nam nhân kia.
Chủ tịch tập đoàn Thiên Vạn, Yến Thịnh, năm nay 38 tuổi, vợ đã qua đời, trước mắt độc thân.
- Họ Yến...
Trong óc Bạch Linh đột nhiên hiện ra bộ dáng của Yến Lạc.
- Hẳn là không có khả năng đi.
Há có chuyện nhà giàu số một lại để con trai học cấp ba ở nơi hẻo lánh như này?
Bạch Linh ở trên mạng tra một chút tin tức về con trai của Yến Thịnh, nhưng tìm mấy trang cũng không thấy tên con trai ông ta.
Cô lại thay đổi phương pháp, chuyển qua tìm tên Yến Lạc, kết quả vẫn không tra được chút thông tin gì.
Ngẫm lại cũng đúng, loại người ở cấp bậc này, nếu không muốn để con trai xuất hiện trước tầm nhìn của công chúng, chắc chắn có rất nhiều biện pháp che giấu tin tức.
Họ Yến tuy rằng khá hiếm thấy, nhưng nước X nhiều người như vậy, tính ra dòng họ này cũng không tính là ít.
Bạch Linh cảm thấy chính mình dường như bị Yến Lạc doạ đến ngốc rồi nên mới có thể nhìn thấy một người cùng họ với hắn liền nghi thần nghi quỷ như này.
Thoát khỏi trang tìm kiếm, Bạch Linh chuyển sang diễn đàn công việc, chuẩn bị tìm xem có nơi nào tuyển nhân viên tạm thời vào thứ bảy, chủ nhật hay không.
Cô hiện tại vẫn là vị thành niên, qua mấy ngày nữa mới đủ 18 tuổi, cho nên chỉ có thể thông qua diễn đàn lén tìm công việc.
Trên diễn đàn có rất nhiều quảng cáo tuyển dụng, bao gồm phát tờ rơi, phục vụ theo giờ...
Bạch Linh muốn tìm một công việc tạm thời, dù hơi mệt cũng được, miễn là nhiều tiền một chút.
Xương cổ dì Bạch không tốt, cô muốn mua cho dì một chiếc gối xương cổ, còn có chú Hoắc dùng ví tiền kia cũng lâu rồi, mép sườn đều đã bong tróc, Tiểu Nam thích món đồ chơi ghép hình nhưng vẫn không mua được...
Kỳ thực, Bạch Linh biết rất rõ, sau khi cha mẹ qua đời không hề để lại chút tiền nào, mà tiền phí mười mấy năm nay cô dùng đều do một nhà dì Bạch chi trả.
Cô không muốn dùng tiền dì Bạch cho mình để mua lễ vật, muốn tự mình kiếm một chút tiền.
Mấy thứ này thật ra cũng không hề quý hiếm gì, nhưng cô vẫn muốn cố gắng dùng hết khả năng của mình giành tặng nhà dì Bạch chút món quà.
Sau một lúc lựa chọn, Bạch Linh nhìn trúng công việc phục vụ tạm thời ở Angel Club, tiền lương so với các nơi khác cũng cao gấp đôi, làm từ 1h trưa đến 12h đêm.
Bạch Linh không thể trắng đêm không về, như vậy sẽ làm dì Bạch lo lắng.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định nhắn tin cho người tuyển, dò hỏi một chút tình huống.
Nếu là không biết tên club, Bạch Linh còn không dám tuỳ tiện đi, nhưng club nhà này rất nổi tiếng, tương đối chính quy.
Thông báo tuyển dụng yêu cầu cũng không cao lắm, thân cao 1m6 trở nên, ngũ quan đoan chính.
Đối phương rất mau liền trả lời lại:
"Ngày mai nếu có thời gian, có thể tới phỏng vấn một chút."
Bạch Linh ước chừng thời gian sau khi mình tan học đến Club đó, hỏi:
"Buổi tối 7h có được không?"
5h30 cô tan học, ngồi xe bus qua đó cũng tốn tầm một tiếng.
Đối phương liền trả lời có thể, việc này cứ quyết định như vậy.
......
Ngày hôm sau, Bạch Linh tham gia quân huấn như bình thường. Thật ra, cô chỉ cần buổi tối nghỉ ngơi tốt, cũng không yếu đến nỗi vừa mới phơi nắng liền ngất xỉu như lần trước.
Sau khi tan học, cô về lớp lấy balo, đi toilet đổi quần áo, quần jean sẫm màu cùng áo thun trắng vô cùng đơn giản, đôi mắt màu hổ phách nhìn qua rất thanh thuần, động lòng người.
Ngồi xe bus một tiếng, cuối cùng cũng tới được Angel Club.
Người liên hệ phỏng vấn cô là chuyên môn phụ trách tuyển dụng lâm thời, club này chỉ có thứ bảy mới tương đối thiếu nhân lực.
Ánh mắt đầu tiên khi thấy Bạch Linh, người này liền nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt, sau đó mấp máy môi đỏ hỏi:
- Thành niên chưa?
Bạch Linh bình tĩnh đáp lại.
- Thành niên rồi ạ.
Người này cũng không phải quá tin, nhìn cô bé này thực sự quá non.
- Giấy chứng minh thư đâu?
Bạch Linh làm bộ thò tay vào balo tìm trong chốc lát, sau đó nói:
- Quên mang theo rồi.
Cô chớp chớp mắt, nhìn nữ nhân trước mắt, mềm giọng nói:
- Chị ơi, em thực sự đã đủ 18 tuổi rồi, bây giờ đang học lớp 12 ạ.
Diện mạo của Bạch Linh quả thực rất có tính lừa gạt, lớn lên vừa ngoan vừa xinh đẹp. Khi nhìn chằm chằm người khác, cảm giác cô nói cái gì đều có thể tin tưởng.
Cũng may nữ nhân kia cũng không phải rất để ý chuyện cô thành niên hay không, tuỳ ý phất phất tay, nói:
- Được rồi, dù sao cũng chỉ là bưng rượu đến bàn, có khả năng là được.
Bạch Linh biết như này coi như đã qua phỏng vấn, lập tức lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.
- Vậy chiều thứ bảy em lại đây là được sao?
- 12 giờ rưỡi đến đây, phải làm công tác chuẩn bị trước nữa.
Vừa nói nữ nhân liền cầm giấy viết một dãy số cho cô.
- Tới nơi thì gọi cho tôi.
- Vâng.
Bạch Linh cười ngọt ngào, nhận lấy tờ giấy.
Mặc kệ như thế nào, tiền mua lễ vật đã có rồi. Bạch Linh cực kỳ vui vẻ.
- ---------------