Vừa tỉnh lại, Bạch Linh liền cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi phía dưới giống như bị gì đó xé rách làm đôi, cực kỳ đau rát.
Cô mờ mịt mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trước mắt là trần nhà cùng đèn treo trần xa lạ.
Trong đầu có chút mơ hồ, cô hoàn toàn nghĩ không ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thân dưới đau đớn làm cô tỉnh táo lại, sau đó lập tức hoảng loạn từ trên giường bò dậy, rũ mắt liền phát hiện trên người mình không biết đang mặc áo ngủ của ai.
Áo lụa màu xám rất rộng, ống tay áo dài che qua hai tay cô, vừa nhìn là có thể đoán được đây là số đo của nam nhân.
Hai tay run rẩy, cô khẽ vén lên vạt áo ngủ, ngay lập tức từng vết ân ái đỏ chót cùng dấu tay dữ tợn trên bắp đùi liền đập thẳng vào mắt cô.
Trong phút chốc, đồng tử cô co chặt lại, vẻ mặt không còn tha thiết sống chi nữa.
Cô hoảng loạn xem mọi góc gách cơ thể, từ cánh tay, trên đùi, trên ngực...
Nhìn những dấu đỏ chi chít khắp người, không khó liền đoán được hôm qua đã xảy ra vận động kịch liệt như thế nào.
- Hic...
Nước mắt không kiềm chế nổi chợt dâng trào, Bạch Linh gắt gao cắn chặt môi cưỡng ép bản thân không được rơi nước mắt..
Cô không nhớ bất kỳ chuyện gì, chỉ nhớ rõ sau khi mình đi theo chị Mỹ đến phòng 301 gọi đồ, sau đó xảy ra chuyện gì thì không có chút ấn tượng nào cả.
- A, cô tỉnh rồi hả?
Giọng nói đàn ông chợt vang lên, Bạch Linh hoảng loạn ôm chặt áo ngủ, vẻ mặt kinh sợ nhìn về phía đối phương.
Trong tay Ngạn Hi đang cầm túi và vài món quần áo, đột nhiên nhận được ánh mắt hung tợn của cô, hắn đứng ở cửa muốn đi vào cũng không được, mà muốn rời đi cũng không xong, trong nháy mắt rất là xấu hổ.
- Chuyện là... tôi đến đưa quần áo và túi cho cô.
Ngạn Hi giơ đồ trong tay lên.
Bạch Linh vẫn ôm chặt áo ngủ, hai mắt đong đầy nước mắt.
- Anh là ai?
- À, tôi hơn em vài tuổi, có thể gọi tôi là anh Ngạn Hi.
Ngạn Hi cười hì hì nói.
Đây là lần đầu tiên Bạch Linh nhìn thấy người ngủ con gái nhà người ta xong mà còn cười không biết xấu hổ như này. Gương mặt vốn tuấn tú kia ở trong mắt cô chợt trở nên xấu xí khó tả.
- Anh cứ chờ cảnh sát tới bắt đi!
- Tôi muốn tố cáo anh cưỡng gian!
Bạch Linh hung tợn nói.
Ngạn Hi sửng sốt.
- Hả?
Vẻ mặt hiện giờ của hắn cực kỳ mông lung, không rõ đang xảy ra chuyện gì.
- Không phải đâu... cô... không phải...
Ngạn Hi nói lắp không ngừng, mãi mới nói liền được câu.
- Không phải tôi ngủ cô đâu!
- Vậy thì là ai? Nơi này chỉ có tôi và anh!
Cô đưa mắt nhìn xuống trên mặt đất, thấy được áo mưa rơi lộn xộn, đôi mắt càng thêm đỏ hoe.
- Đây chính là chứng cứ!
- Tôi ngủ.
Một giọng nói mang theo vẻ lười nhác chợt vang lên từ ngoài cửa.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, cả người Bạch Linh chợt căng thẳng tột độ.
Yến Lạc giống như vừa tắm xong, hắn khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, hai mắt chầm chậm nhìn về phía Bạch Linh, khoé môi khếch cười một tiếng.
- Sao hả? Tối hôm qua chủ động bò lên người tôi, không nhớ sao?
- Yến Lạc......
Bạch Linh chần chờ một lúc mới nói ra một cái tên.
Vì sao lại là Yến Lạc?
Nghĩ lại, hình như hôm qua có nhìn thấy hắn đến nơi này, nhưng vì sao lại là tên Yến Lạc này ngủ cô chứ?
- Anh... tại sao...
Bạch Linh che miệng lùi về sau rụt rụt, cả người cuộn tròn lại thành một đoàn nhỏ nhìn cực kỳ đáng thương.
- Tại sao?
Yến Lạc không hề để ý đến tâm trạng của cô, lạnh lùng nói:
- Cô bị người bỏ thuốc, sau đó khóc lóc bò lên người đòi tôi ngủ cô, không nhớ sao?
Tâm lý Yến Lạc cực kỳ vặn vẹo, nhìn thấy cô khổ sở nghĩ lại chuyện tối qua nhưng không thu được tin tức gì, hắn liền cười thành tiếng.
- Không phải, tôi không có...
Bạch Linh muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không nhớ được, trong đầu trống rỗng như là bị rửa sạch ký ức vậy.
Sắc mặt cô dần dần tái nhợt, cô không dám tin mình lại chủ động trong chuyện này...
Ngạn Hi nhìn cô đáng thương như vậy thì khẽ vỗ vỗ bả vai Yến Lạc, nhỏ giọng nói:
- Dù sao tối qua mới ngủ xong, cậu nói uyển chuyển một chút có được không.1
Yến Lạc hất tay hắn, nói:
- Tôi nói uyển chuyển chẳng lẽ không phải là cô ấy bò lên người tôi sao?1
Ngạn Hi: "......"
Hắn vẫn nên câm miệng thì tốt hơn, hiện giờ tâm tình Yến thiếu không tốt lắm.
- À, ngày hôm qua có dì Bạch gọi cho cô rất nhiều lần, tôi đã nói giúp là cô đi chơi quá muộn nên qua đêm ở nhà bạn. .
Ngạn Hi bước hai bước đến gần mép giường, cuối cùng bảo trì khoảnh cách một mét rồi đưa túi và quần áo cho Bạch Linh.
Lúc này Bạch Linh mới nhớ ra chính mình đã một đêm không về nhà, bên phía dì Bạch chắc lo lắng lắm đây. Nhưng khi nghe vấn đề này đã được giải quyết, cô liền thở phào một hơi.
- Cơm trưa ở bên ngoài, ăn xong rồi đi.
Yến Lạc bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng.
Dứt lời, hắn liền xoay người ra khỏi phòng.
Hành động này của Yến Lạc chẳng khác nào một tên tra nam rút điểu vô tình, ngủ xong con gái nhà người ta thì không chịu phụ trách...
- ---------------