- Anh em nuôi!
Cô khẽ cắn môi nói.
Hắn "ồ" một tiếng, giống như vừa mới hiểu ra điều gì đó.
- Vậy nên, em cũng nghĩ rằng có quan hệ "lên giường" sao?
Nghe vậy cô lập tức quay đầu đi, không trả lời vấn đề này.
Hắn thấy cô tức giận như mèo nhỏ xù lông thì chỉ cười nhẹ một tiếng, vuốt vuốt đầu cô rồi nói:
- Chỉ là yêu cầu này thôi, tôi có thể đáp ứng em.
Bạch Linh không nghĩ tới hắn thật sự dễ dàng đáp ứng như vậy, cho nên đưa ánh mắt hoài nghi về phía hắn, hỏi:
- Thật sự á?
- Đúng vậy.
Yến Lạc cũng không để ý chuyện này lắm, dù sao mọi người biết chuyện ba hắn nhận nuôi cô hay không thì cũng chả phải chuyện gì quan trọng lắm, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là được rồi.
Bạch Linh lập tức vui vẻ không thôi, nhưng cô chỉ trộm vui vẻ trong lòng, trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì, thậm chí còn bày ra dáng vẻ có chút khó xử.
- Nếu như vậy thì tôi sẽ đi ăn trưa cùng anh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hắn đột nhiên thấy có chút ngứa ngáy trong lòng.
Vốn là người nghĩ cái gì thì liền làm cái đó, cho nên hắn lập tức vén lên vàng nón nhìn khuôn mặt nhỏ xinh kia, sau đó cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại của cô.
- Anh làm gì vậy!
Cô nhanh tay nhanh mắt liền chặn miệng hắn, sau đó vội vàng lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
- Quá đáng yêu, nhịn không được.
Hắn liếm liếm cánh môi khô khốc rồi nói.
Cô suýt chút nữa giận quá hoá cười, nói:
- Đây là trường học đó!
Nếu bị người khác nhìn thấy cảnh này, dù cô có mười cái miệng cũng không biện giải nổi.
- Vậy tôi sẽ cố gắng nhịn xuống nha.
Yến Lạc thu hồi móng vuốt, mang cô đi về hướng ngoài cổng trường.
Bạch Linh: "......"
Loại đồ vật kia rốt cuộc có cái gì mà phải cố gắng mới được.
Cô không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì...
Không đúng!
- Cho dù không ở trường học thì cũng không được!
Bạch Linh kiên quyết nói.
Nhưng đáp lại cô lại là dáng vẻ mắt điếc tai ngơ của Yến Lạc.
......
Trường cấp ba Hoa Thục không giống như các trường khác, bởi vì có rất nhiều học sinh ngoại trú nên trường học không hạn chế việc học sinh ra vào cổng trường.
Một số học sinh không thích ăn đồ trong căn tin đều sẽ rủ nhau đến phố ăn vặt đối diện cổng trường, tha hồ lựa chọn món ăn vặt mình yêu thích.
Nhưng Bạch Linh lại không như vậy, bởi vì đồ ăn bên ngoài trường đều rất đắt, mà cơm trong căn tin vừa rẻ lại được tự do chọn món.
Yến Lạc vẫn luôn là tiêu điểm trong trường học, càng miễn bàn bây giờ đang là lúc cao điểm dùng cơm.
Phố ăn vặt cực kỳ rộn ràng náo nhiệt, phần lớn đều là học sinh trong trường đến đây ăn cơm, càng có không ít người nhận ra "giáo bá" thanh danh hung tàn này.
Chỉ là hôm nay mọi người càng tò mò nữ sinh bên cạnh hắn là ai, nhìn dáng vẻ có chút tinh tế, hơn nửa khuôn mặt bị vành nón che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm trắng nõn mà thôi.
Nhìn cách ăn mặc kia chắc chắn cũng là học sinh trường cấp ba Hoa Thục.
Bạch Linh nhịn không được lại kéo vành nón thấp xuống hòng che chắn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người kia.
- Tới rồi.
Yến Lạc dừng lại ở trước một quán ăn, quay đầu nhìn cô, hỏi thăm.
- Có ăn kiêng gì không?
- Không có.
Bạch Linh nhỏ giọng đáp lại.
Yến Lạc lại nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
- Tôi dị ứng với dưa hấu.
- Hả?
Nhìn thấy ánh mắt Yến Lạc nhìn chằm chằm mình, cô lập tức liền hiểu, sau đó đáp lại.
- Tôi nhớ kỹ rồi.
Yến Lạc nghe vậy mới vừa lòng nhấc chân đi vào trong quán ăn.
Hình như hắn rất quen thuộc với ông chủ quán ăn này, mới vào cửa thì chủ quán liền chào hỏi, nói:
- Phòng ăn trên tầng 3.
Yến Lạc gật gật đầu, ôm lấy bả vai cô rồi đi về phía cầu thang.
Cầu thang quán ăn khá chật hẹp, hai người đi song song sẽ hơi chen chúc, mà mỗi bậc thang lại cao thấp khác nhau.
Yến Lạc đi theo phía sau Bạch Linh, cánh tay không quên che chở thân thể cô.
Sau khi đến tầng 3, Yến Lạc lập tức cầm lấy tay cô, ngón tay mạnh mẽ đan xen vào nhau, mười ngón tay trong tay không một kẽ hở.
- Anh làm gì đấy?
Cô bị hành động chiếm tiện nghi này của hắn làm tức giận, nhưng lại không biết nên phát giận như thế nào.
- Muốn khoe khoang chút thôi mà.
Yến Lạc vui vẻ nói.
Bạch Linh: "???"
Sau đó cô liền nhìn thấy hắn mở cửa ra, bên trong phòng còn có ba người nam sinh cao lớn khác. Bọn họ nhìn thấy hai người thì lập tức lộ ra biểu tình khiếp sợ cùng vẻ mặt không dám tin tưởng.
Sau đó cảm xúc này rất mau đã được thu hồi lại, trên mặt ai cũng dào dạt ý cười.
Ba người không hẹn mà cùng lúc đứng lên, hướng về Bạch Linh mà hô to:
- Chúng em chào chị dâu ạ!
Bạch Linh sững sờ tại chỗ, trong đầu chỉ toàn dấu hỏi chấm to đùng, miệng mấp máy nhưng không nói được câu nào.
- ---------------