Lý trí nói cho Bạch Linh, hiện tại không chạy thì sẽ không kịp nữa. Nhưng lòng bàn chân lại như bị keo dính chặt với mặt đất, chỉ có thể đứng im tại chỗ không thể động đậy.
- Đại thiếu gia......
Quản gia Vũ vừa định mở miệng nói gì đó thì Yến Lạc đã bước chân lướt qua ông ta, lập tức kéo tay Bạch Linh đi về phía thang máy.
- Đại thiếu gia!?
Quản gia Vũ vội vàng đuổi theo.
- Cậu làm sao vậy?
- Đừng có đi theo!
Yến Lạc cũng không quay đầu lại mà chỉ gầm lên một tiếng, khiến đám hầu gái phía sau đều run rẩy không thôi.
Quản gia Vũ sao có thể không đi theo chứ? Dáng vẻ hiện giờ của Yến Lạc giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Linh vậy! Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì ở trong tay đại thiếu gia thì ông ta biết ăn nói thế nào với Yến tổng đây.
- Đại thiếu gia, có chuyện gì bình tĩnh lại rồi giải quyết, thân mình tiểu thư gầy yếu không chịu nổi đòn đánh của cậu đâu.
Quản gia Vũ vừa đi vừa tận tình khuyên nhủ.
Yến Lạc dừng bước chân, xoay người nhìn về phía ông ta, giọng điệu bình tĩnh, nói:
- Chú cảm thấy mình có thể quản chuyện của tôi sao? Hay là nói, chú muốn dâng lên bộ xương cốt già yếu đó làm bao cát cho tôi?
Rõ ràng hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi đồng tử đen nháy nhìn chằm chằm mình khiến quản gia Vũ không khỏi sợ hãi. Chỉ cần nói sai một câu, ông ta chắc chắn sẽ trở thành bao cát của đại thiếu gia.
Không khí trở nên căng thẳng mà nguy hiểm, Bạch Linh cũng biết, dáng vẻ này của Yến Lạc chắc chắn là do mình không đợi hắn ở cổng trường nên mới gây ra.
Bởi vì cô là người tạo thành tình cảnh như này, cô không muốn lại liên luỵ đến những người khác nữa.
Tính tình của Yến Lạc cô hiểu rất rõ, càng chống đối hắn, mọi chuyện sẽ càng trở nên căng thẳng.
Do dự một lúc, sau đó Bạch Linh mới nói với quản gia Vũ:
- Chú Vũ, không có gì đâu, chú cứ đi làm việc trước đi.
- Hả?
Quản gia Vũ hơi sửng sốt.
- Nhưng mà, tiểu... tiểu thư......
- Thật sự không có việc gì đâu ạ, anh ấy sẽ không làm gì cháu đâu.
- À đúng rồi, chú lấy hòm thuốc cho cháu được không? Tay anh ấy bị thương rồi, lát nữa cháu sẽ bôi thuốc cho anh ấy.
Bạch Linh bình tĩnh nói.
Bàn tay còn đang nắm chặt lấy cổ tay cô, Yến Lạc rũ mắt nhìn về phía cô, cảm xúc ở đáy mắt có chút phức tạp.
Lúc này quản gia Vũ mới phát hiện tay Yến Lạc bị thương, vội vàng bảo người đi lấy hòm thuốc mang đến đây.
Bạch Linh nhận lấy hòm thuốc, lại đảm bảo thêm mấy lần với quản Vũ rằng sẽ không xảy ra chuyện gì rồi mới bị Yến Lạc kéo vào thang máy.
Không khí lập tức trở nên an tĩnh. Mãi cho đến phòng của Bạch Linh, Yến Lạc đều không hề mở miệng nói chuyện.
Người nam sinh vừa nãy còn đằng đằng sát khí, giờ đây lại giống như một chú cún con trầm mặc rũ mắt nhìn Bạch Linh đang rửa vết thương trên tay cho hắn.
Dù lúc oxy già tiếp xúc với miệng vết thương rất đau, nhưng Yến Lạc vẫn không kêu rên lấy một tiếng.
Chỉ là ngón tay hắn hơi cuộn tròn lại khiến động tác trên tay Bạch Linh chợt nhẹ nhàng hơn, sau đó cẩn thận quấn lên băng gạc cho hắn.
Yến Lạc nhìn bàn tay quấn băng gạc thắt hình cái nơ, chậm rãi mở miệng, hỏi:
- Sao em không chờ tôi?
Bạch Linh chợt dừng lại động tác, cảm thấy thanh âm này có chút không thích hợp, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cô kinh sợ đến mức hai mắt mở to ra.
Con ngươi Yến Lạc đỏ ửng, biểu tình trên mặt giống như chú cún con bị chủ vứt bỏ, giọng nói đầy ấm ức lại hơi chút run rẩy, hỏi cô lần nữa:
- Sao em lại không chờ tôi vậy?
- A... Thật sự xin lỗi.
Dứt lời cô liền quay đầu định lấy khăn giấy trên đầu giường. Cô cảm thấy chỉ vài giây nữa thôi e là Yến Lạc sẽ khóc ra mất.
Ai ngờ hành động này lại kích thích cọng giây thần kinh bất thường kia của Yến Lạc, hắn lập tức mất khống chế bắt lấy tay cô, rống giận.
- Em lại muốn đi đâu!
- Không phải... Tôi đi lấy, A...
Còn chưa dứt lời, cô liền cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trực tiếp bị kéo cánh tay té ngã ở trên giường. Phía sau lưng hơi đau đớn, trong nháy mắt não bộ cô đều trống rỗng.
- Bạch Linh! Tôi đã cho em cơ hội rồi!
Hai mắt hắn đỏ hồng, bàn tay không thương tiếc mà xé toạc quần áo trên người cô.
Sau khi tan học về nhà, Bạch Linh tắm rửa thay bộ quần áo tay ngắn, cô không thể ngờ tới quần áo mới mặc vào chưa được bao lâu liền bị Yến Lạc dùng cách thức này mà cởi xuống.
- Yến Lạc!!! Anh đừng... A...
Bạch Linh thậm chí còn không kịp che đậy, Yến Lạc đã kéo ra nội y của cô, bầu ngực no đủ mất đi che chắn liền nhảy ra ngoài không khí. Hắn cúi đầu, không chừn chừ ngậm lấy núm anh đào đỏ hồng.
- ---------------
- Mạn Châu Sa -