Giọng nói lạnh lùng của Yến Thịnh vang lên khiến Yến Lạc lấy lại tinh thần.
Hắn nhìn Bạch Linh còn đang che kín mắt, đột nhiên nhếch miệng cười khẽ một cái.
Nghiệt duyên mà! Hắn lại lên giường với con gái của người khiến mẹ mình tự sát!
- Cười cái gì mà cười! Mau cút lên mặc quần áo cho tử tế rồi xuống ăn cơm!
Trong mắt Yến Thịnh chứa đầy vẻ thất vọng, môi mỏng mím chặt, ông không muốn lại nhìn đứa con trai này đến một cái.
Sắc mặt Bạch Linh trắng bệch, từ khe hở ngón tay khẽ liếc Yến Lạc một cái.
Cô cho rằng đối phương sẽ chán ghét, căm thù mình, ai ngờ đối phương lại nhìn cô với vẻ mặt nghiền ngẫm.
Trên trán Yến Lạc đang dán băng gâu, khớp ngón tay có chút trầy da, không quá khó đoán chắc là hắn lại mới vừa đi đánh nhau xong.
Mà ánh mắt hắn khi nhìn Bạch Linh ngoại trừ vẻ nghiền nhẫm, thì chỉ là ánh mắt của dã thú đang theo dõi con mồi.
Từ trên mặt hắn không thấy được bất kỳ cảm xúc nào, ngược lại tràn đầy vẻ sung sướng lạ thường.
Thấy vậy trái tim cô không khỏi run lên.
Sau khi lên lầu mặc quần áo chỉnh chu thì thái độ Yến Lạc khác lúc trước một trời một vực. Hắn vốn còn tức giận vì cha mình đột nhiên nhận nuôi con gái tình địch của mẹ mình, thì nay tất cả bực bội đó dường như biến mất hết thảy, thậm chí lúc đi còn ngâm nga lời hát.
Bạch Linh lại cực kỳ khẩn trương, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo, bởi vì dùng quá sức mà từng khớp ngón tay dần trở nên trắng bệch.
Yến Thịnh nhìn đứa con trai của mình không làm loạn nữa, tâm tình mới bình ổn không ít.
Ông hơi dựa lưng vào ghế, nói:
- Con bé là Bạch Linh, sau này sẽ là em gái của mày.
Dứt lời ông lại nhìn về phía cô, nói:
- Nó là Yến Lạc, học cùng trường với con, sau này đi học cứ đi xe cùng nó là được, có tài xế đưa đi.
Bạch Linh siết chặt góc áo, cố nở nụ cười, nói:
- Dạ.
Tay trái Yến Lạc chống cằm, tay phải ung dung gõ theo tiết tấu lên bàn cơm, tâm tình sung sướng nhìn vẻ mặt khó coi của Bạch Linh, miệng còn không quên trêu ghẹo.
- Nhớ chỉ giáo anh trai nhiều hơn nha, em-gái!
Hai chữ cuối cùng hắn còn cố ý ngân dài, mãi mới thốt ra ngoài, nghe cực kỳ ái muội.
Một bữa cơm xong xuôi, Bạch Linh như thấy cả thể xác và tinh thần mình đều mệt lả đi.
Sau khi về phòng, cả người cô như không xương cốt ngã nhào xuống giường, mặt chôn vào trong chăn mềm mại cho tới khi không đủ dưỡng khí mới lật người lại.
Hoá ra trên thế giới này lại có chuyện cẩu huyết như vậy! Bọn họ tình một đêm lại trở thành anh em nuôi, hơn nữa mẹ ruột còn là tình địch của nhau...
Càng nghĩ cô càng khó chấp nhận nổi, cô nằm im trên giường nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, một lúc lâu sau mới đứng dậy lấy quần áo trong balo đặt lên giường để chuẩn bị tắm rửa.
Dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra, có nghĩ thì cũng không quay lại được ban đầu. Điều cô có thể làm lúc này là hạn chế ra khỏi cửa, tránh chạm mặt với Yến Lạc là được.
Lúc Bạch Linh đi vào phòng tắm, cởi đồng phục quân sự rồi thì mới nhớ trong phòng tắm không có máy giặt. Cho nên chỉ đành tắm xong rồi đi tìm quản gia Vũ hỏi thử mà thôi.
Sau 15 phút, Bạch Linh liền tắm rửa xong, bọc lên khăn tắm rồi quét một vòng xung quanh mới nhớ ra quần áo để ở trên giường.
Cô lấy khăn lông xoa xoa tóc, chuẩn bị ra ngoài mặc quần áo.
Cửa vừa mở ra, hơi nóng trong phòng tắm lập tức bị khí lạnh trong phòng đánh tan.
Hình như điều hoà để hơi thấp, Bạch Linh vừa ra khỏi phòng tắm thì bả vai liền co rúm lại, mà tầm mắt lại đột nhiên nhìn đến một bóng người, trái tim cô run lên không thôi, suýt chút hét lên thành tiếng.
Yến Lạc ung dung ngồi trên giường, trong tay đang thưởng thức nội y màu hồng nhạt...
Bạch Linh bị doạ sợ đến mức mặt trắng bệch không một giọt máu, cô lảo đảo lùi về sau dựa vào khung cửa, tầm mắt đảo qua trong phòng, quả nhiên thấy được cửa sổ sát đất đang mở.
Yến Lạc nhìn cô một cách nghiền ngẫm, ngón tay còn câu lấy nội y của cô, nói:
- Dáng người không tồi.
Lúc này cô mới bừng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, vội vàng lùi về phía phòng tắm, cảnh giác nhìn hắn.
- Sao anh lại ở trong đây?
- Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?
Vừa nói hắn còn giơ tay cầm lên quần nhỏ của cô, nhìn thấy hình in hoạt hình trẻ con kia thì khẽ cười nhẹ.
- Buổi tối hôm đó em mặc loại màu trắng ấy vẫn đẹp hơn cái này.
Cô tức đến mức mặt đều đỏ bừng lên.
- Đây là phòng của tôi!
- Thì sao nào?
Hắn cười với vẻ mặt vô tội, nói tiếp:
- Cả người em đều là của tôi rồi, vào phòng em thì có làm sao?
- Anh... tôi...
Bạch Linh bị mấy lời đó của hắn doạ sợ suýt chút nữa nói lắp.
- Ai nói tôi là của anh!
Yến Lạc nhìn "chú thỏ nhỏ" phía trước rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại quật cường chống lại hắn, không hiểu sao tâm tình hắn lại trở nên tốt hơn.
Thậm chí hắn còn có chút chờ mong thỏ nhỏ nóng nảy sẽ cắn người, hắn muốn bị cô cắn!
Dục vọng ngo ngoe rục rịch, hắn đứng lên áp cô lui về trong phòng tắm. Hắn nhấc cô lên bồn rửa mặt, khẽ cúi đầu nhìn hàng mi run rẩy của cô rồi đột nhiên cười lên tiếng.
Yến Lạc cúi người tiến đến sát bên tai cô, khẽ cắn vành tai hồng, thấp giọng nói:
- Em là của tôi!
- ---------------
- Mạn Châu Sa -
Mọi người thấy hay thì like+ theo dõi truyện để ủng hộ Sa nha.