Cô không dám đi đường tắt qua ngõ nhỏ kia nữa, tốn nhiều thời gian hơn cuối cùng đã về được đến nhà.
Đứng trước cửa, đang chuẩn bị lấy ra chìa khoá thì cửa đột nhiên mở.
Bạch Linh tưởng rằng dì Bạch nghe thấy tiếng bước chân của mình nên ra mở cửa, ai ngờ ngẩng đầu lên liền thấy một nam nhân xa lạ đứng trước mặt mình.
Nam nhân gần 40 tuổi, mặc sơ mi đen, mặt mày sắc bén, quanh thân toả ra khí thế của một vị vương giả.
Ông rũ mắt nhìn thoáng qua cô, mở miệng phát ra âm thanh không rõ ý tứ.
- Hử?
Dì Bạch thấy rõ người về là Bạch Linh, vội vàng đi tới, nhìn nam nhân lại nhìn Bạch Linh, nhất thời không biết nên giới thiệu người này như thế nào.
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, sau đó dùng ngữ khí không quá chắc chắn nói:
- Bạch Linh?
Bạch Linh lập tức biết ông là ai.
- Lớn lên rất giống cô ấy...
Nam nhân ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận này.
Hề Nịnh: "......"
Trong nhất thời cô cũng không biết mình nên phản ứng như thế nào.
- Hôm nay còn có việc, chờ tuần sau làm xong thủ tục ta lại qua đây.
Ông lạnh lùng nói, vẻ mặt không biểu hiện ra chút cảm xúc nào.
Nếu không phải người nhà này là thân nhân của cô, ông hoàn toàn không cần lãng phí nhiều thời gian đến chỗ này. Chỉ cần dùng tiền, thuê luật sư, không cần sự đồng ý của đối phương liền có thể dễ dàng lấy được quyền nhận nuôi đến tay.
Hiện tại ông có thể bình tĩnh lần thứ hai xuất hiện ở chỗ này, đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Sau khi nam nhân rời đi, Bạch Linh ngây ngốc nhìn đã không còn bóng người ở cửa, cuối cùng dì Bạch hô một tiếng mới lấy lại tinh thần mà đi vào nhà.
Dì Bạch cũng không biết nên giải thích tình huống này như nào, kéo Bạch Linh ngồi xuống sô pha, nhỏ giọng hỏi:
- Cháu không sao chứ?
Bạch Linh lắc đầu.
- Không có việc gì.
Có thể có chuyện gì? Lần đầu tiên gặp một người xa lạ chưa từng gặp mặt bao giờ, tự xưng là bạn của cha mẹ cô, rồi muốn nhận nuôi mình? Thử hỏi ai có thể bình tĩnh nổi chứ?
Chẳng lẽ cô còn phải bày ra bộ dáng cảm động vì ông muốn nhận nuôi mình?
Dì Bạch thấy cô thật sự không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Vậy thì tốt rồi, dì còn tưởng rằng cháu sẽ rất kinh ngạc vì cha nuôi mình là người kia.
Bạch Linh khó hiểu, chớp mắt hỏi:
- Người nào?
Dì Bạch thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới Bạch Linh lại không nhận ra ông.
- Vị kia đó, chủ tịch tập đoàn Thiên Vạn, nhà giàu số một Giang Đô.
Nghe đến đây Bạch Linh mới biết người dì Bạch nói là ai.
Tập đoàn Thiên Vạn, cái tên này thực sự quá nổi danh. Mặc dù cô ít khi lên mạng nhưng cũng biết tập đoàn Thiên Vạn với sản nghiệp trải rộng toàn cầu, lĩnh vực đa dạng.
Mà chủ tịch tập đoàn Thiên Vạn lại càng khiến người ngưỡng mộ, mới hơn 30 tuổi liền lên ngồi vững vị trí chủ tịch, có thể nói ông được coi là "bố chồng" đang được các chị em theo đuổi nhiệt tình trên mạng.
Loại người cao cao tại thượng như này, vậy mà muốn nhận nuôi cô sao?
- Dì à, không phải nhầm người chứ?
Bạch Linh do dự trong chốc lát liền hỏi.
Dì Bạch lập tức móc ra điện thoại lên mạng tra thông tin, sau đó giơ đến trước mặt Bạch Linh. Nhìn thông tin rõ ràng kia, cô lập tức rơi vào trầm lặng.
Thật đúng là ông ta.
- Linh Linh, dì biết chuyện này quá đột ngột với cháu. Nếu cháu không muốn đi, vậy cứ ở lại đây, dì vẫn đủ khả năng nuôi cháu.
Dì Bạch nắm tay cô, biểu tình cực kỳ thành khẩn.
Bạch Linh nghĩ, loại người ở cấp bậc cao như vậy, cho dù cô không muốn đi, ông cũng có một trăm phương pháp để mang cô đi.
So với nhà dì Bạch mua phòng còn nợ tiền, tập đoàn Thiên Vạn thực sự quá to lớn, dường như chỉ cần dùng một tay là có thể ấn bẹp bọn họ.
Bạch Linh biết rõ mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm con gái nuôi ông ta, chỉ là cô cũng có yêu cầu.
Sau khi bố mẹ qua đời, dì Bạch vất vả nuôi lớn cô nhiều năm trời. Dù sao người gọi là "cha nuôi" này cũng nên bồi thường một chút mới đúng. Chỉ là ý tưởng này cô chưa muốn nói với dì Bạch.
- Dì à, thứ bảy này cháu hẹn bạn ra ngoài chơi, buổi tối có lẽ sẽ về muộn một chút.
Bạch Linh thu hồi suy nghĩ, nói với dì Bạch.
Dì Bạch tất nhiên rất cao hứng, trước kia Bạch Linh chưa từng ra ngoài chơi với bạn bè, còn tưởng đứa nhỏ này ở trường bị cô lập đâu.
- Đi đâu chơi? Tiền tiêu vặt còn đủ không? Dì cho thêm cháu nhé.
Nói rồi, dì Bạch liền muốn đứng dậy đi lấy tiền.
- Cháu vẫn còn đủ tiền.
Bạch Linh cười ngăn cản lại.
- Học sinh có thể xài bao nhiêu tiền chứ, trên người cháu vẫn còn không ít đâu.
Dì Bạch vẫn cầm lấy tờ 200 nhét vào tay cô.
- Không sao, cứ chơi thoải mái đi.
Bạch Linh bất đắc dĩ, chỉ đành nhận lấy tiền.
Cô làm gì có hẹn bạn bè ra ngoài chơi đâu, ngay cả mặt lẫn tên còn chưa nhớ nữa mà. Cô vốn chỉ nghĩ trước khi rời đi, dùng tiền mình kiếm được tặng cho nhà dì Bạch xem như món quà nhỏ, cảm ơn bọn họ chăm sóc cô nhiều năm như vậy.
- ---------------