• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Lạc không ngừng liếm hôn chiếc cổ thiên nga, thậm chí còn hơi dùng răng cọ xát.



Bạch Linh không thích thân mật như vậy, huống chi hiện tại còn đang ở quán ăn, nói không chừng chủ quán sẽ lên đột xuất khi nào cũng không hay.



Cô xoay người, dùng tay bưng kín miệng hắn, sức lực quá lớn làm đầu hắn chợt ngả về sau.



- Đã nói không được làm vậy rồi mà.



Bạch Linh cau mày nghiêm túc nói.



- Chúng ta đang ở trong quán ăn!



Đáp lại cô là lòng bàn tay thình lình truyền đến cảm giác ướt át. Cô chấn kinh thu hồi tay, thấy rõ trong lòng bàn tay có một mảnh nước trong suốt.



Yến Lạc liếm liếm bờ môi, hơi nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn cô với vẻ mặt vô tội.



Bạch Linh thật sự cạn lời với biểu tình này của hắn.



- Buông tôi ra, tôi phải về trường học rồi.



Cô duỗi tay hất ra móng vuốt đang để bên hông mình, rõ ràng hắn không ôm chặt, nhưng bàn tay giam cầm ở bên hông cô lại như bàn ủi không chút sứt mẻ.



Cô cạy đến đau cả tay cũng không thể bẻ ra dù chỉ một ngón của hắn.



- Anh!



Cô hầm hừ nhìn hắn.



Hắn hơi hơi nhướn mày, bày ra bộ dáng xem em có thể làm gì tôi.



Thấy vậy cô liền bật chế độ móng vuốt mèo, không ngừng cào cấu tay hắn. Yến Lạc có chút không kiên nhẫn, dứt khoát ôm lên cô, sau đó áp tới trên cửa sổ.



- A...



Cô bị doạ hét lên một tiếng, vừa quay đầu liền thấy phía ngoài cửa kính là nhóm học sinh đang lui tới. Cô vội vàng xoay đầu lại, mặt đều bị doạ trắng bệch ra.



Mà Yến Lạc nhân lúc đó đã chen vào giữa hai chân cô, bắt lấy đôi chân ngọc quấn lên hông mình.



Bạch Linh thật sự không chịu nổi động tác ái muội giữa hai người như vậy, cô cảm thấy quá thẹn thùng, không còn mặt mũi gặp người khác.



Cô cũng không dám nghi ngờ, nếu hắn hứng thú lên, rất có khả năng sẽ ngủ luôn cô tại đây.



Dù sao hắn chính là kẻ điên nghĩ gì liền làm cái đó, hoàn toàn không thèm suy xét đến hậu quả!



Bạch Linh đành chịu thua, đáng thương hề hề nói:



- Anh nói là cuối tuần mới có thể làm mấy chuyện này cơ mà.



Hắn dừng lại động tác một chút, vẻ mặt như rất hợp tình đúng lý mà nói:



- Tôi đổi ý rồi.



Nghe vậy cô lập tức trở nên nóng nảy.



- Không được, nếu anh mà đổi ý thì sau này tôi sẽ không tin anh nữa!



Yến Lạc nghe vậy thì nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ có tin hay không thì cũng không sao cả.



Biểu tình này rơi vào trong mắt Bạch Linh lại khiến cô vừa chán ghét vừa giận mà không thể nào xả ra ngoài được.



Nhưng dù chán ghét thì cô cũng không thể chọc hắn nóng nảy, bằng không người chịu thiệt sẽ chỉ có cô mà thôi.



Trong lòng cực kỳ uất ức nhưng trên mặt còn phải làm bộ đáng thương, nói:



- Anh ơi, buổi chiều em còn học quân huấn nữa, anh đừng làm chuyện gì ở đây nha.



Đôi đồng tử đen nháy của hắn nhìn chằm chằm cô, sau đó đột nhiên cười phá lên một tiếng.



Từ lúc chuyển trường đến đây, cô chưa từng thấy hắn cười qua bao giờ, hiện tại đột nhiên lại cười khiến cô có chút không rõ hắn đang cười cái gì.



Yến Lạc nhìn đáy mắt đang tính kế của cô, cảm thấy lúc cô giả vờ đáng thương cũng khiến người khác thấy rất đáng yêu.



Vốn dĩ hắn còn không định ở đây làm gì cô, nhưng hiện giờ lại chợt nảy sinh ý định trêu ghẹo cô.



- Có thể, nhưng phải để tôi nạp đủ điện đã.



Nghe vậy sắc mặt cô chợt trắng bệch. Sau khi nghĩ một lúc cô mới đáp lại.



- Được, nhưng anh chỉ có thể dựa vào cổ như nãy thôi đấy.



Yến Lạc cười nhẹ rồi nói.



- Còn tưởng em sẽ từ chối cơ. Chả lẽ em bắt đầu thích tôi "yêu thương" em rồi hả?



Cô lập tức xấu hổ, hai má đỏ ửng đáp lại.



- Không... không phải.



Cô mới không có như vậy!



Cô biết từ chối không có hiệu quả, nói không chừng sẽ còn khiến hắn làm ra chuyện càng kỳ quái hơn, cho nên hôn cổ vẫn nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được. Chỉ là hôn cổ mà thôi.



Bạch Linh không ngừng ở trong não lấy lý do cho bản thân.



- Ừm, thì ra là vậy. Nhưng mà ngoan lắm.



Nói rồi hắn liền cúi người thấp xuống, vùi mặt vào cổ cô, khẽ hít lấy mùi hương hoa nhài nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi.



Sau đó hắn chợt há miệng hôn lên chiếc cổ trắng nõn, giọng nói trầm thấp vang lên.



- Gọi tôi là ông xã.



Bạch Linh không gọi, cô thấy như vậy quá xấu hổ, quá không có liêm sỉ.



- Bạch Linh.



Hắn thở hổn hển một tiếng, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến cô không khỏi run lên.



- Gọi tôi.



Hắn lại nhấn mạnh lần nữa, thậm chí vì trừng phạt cô không nghe lời nên dùng hàm răng khẽ cắn cắn vào động mạch trên cổ cô.



- Ưm...



Cô bị hắn cắn vừa sợ vừa rùng mình khẽ rên lên một tiếng, cả người không hiểu sao chợt tê dại đi.



Giống như bị ác ma mê hoặc, cô chợt kêu lên một tiếng:



- Ông xã...



Nghe thấy hai chữ này phát ra từ miệng cô, hắn có chút không kiềm chế nổi mà khẽ ngẩng đầu hôn lên bờ môi anh đào mềm mại.



- Ưm...



Cánh môi còn mang theo hương vị nước chanh bị Yến Lạc ngậm lấy, cô chợt sửng sốt một chút mới phản ứng lại, muốn giãy giụa.



- Ưm... đừng...



Bạch Linh hơi mở ra cánh môi muốn nói chuyện lại cho Yến Lạc có cơ hội xâm nhập vào sâu bên trong.



Cánh môi mềm mại bị cạy ra, chiếc lưỡi trơn tru như chú rắn quen đường cũ tìm lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh rồi quấn lấy dây dưa không ngừng.



Mùi hormone nồng đậm tràn khắp khoang miệng khiến cô hơi choáng váng.



- Ưm ư... a... Yến Lạc... phù...



Cô bị hôn đến mức nói không rõ, từng trận tê dại truyền đến làm cô khó thừa nhận nổi.



Cô như chú cá thiếu nước, chỉ có thể chờ lúc hắn hơi buông tha miệng nhỏ mà trộm hít vào một hơi, sau đó lại bị lấp đầy.



- Ưm... không được...



Hốc mắt ngập nước vì thiếu oxy, cô không ngừng cào cấu trên vai Yến Lạc hòng xin tha.



Yến Lạc phát ra một tiếng rên suyễn tách ra cánh môi, một sợi chỉ bạc trong suốt nối giữa hai đầu lưỡi liền xuất hiện giữa hai người.



Bạch Linh thở phì phò trừng mắt nhìn Yến Lạc.



Hắn thấy cô trừng mình thì lại rất sung sướng, khẽ xoa xoa đầu cô, khen:



- Làm tốt lắm!



- ---------------



- Mạn Châu Sa -



Mọi người thấy hay thì like+ theo dõi truyện để ủng hộ Sa nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK