• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói cuối cùng, Kiều Đình Nguyệt gần như hét lên.

Kiều Thất bị giọng nói đột nhiên nâng cao của Kiều Đình Nguyệt dọa cho giật mình, thân thể nhỏ nhắn của cô bé run lên, hô hấp đột nhiên nhanh hơn một chút, dùng một tay cũng che ngực.

“Tiểu Thất!” Khi Kiều Vãn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Thất đột nhiên trắng bệch, cô không khỏi kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy và đi đến bên cạnh Kiều Thất, tiện tay đẩy Kiều Đình Nguyệt, người đang đứng bên cạnh Kiều Thất đẩy sang một bên.

Kiều Thất không nói gì, chỉ nhanh chóng lấy ra một viên thuốc từ trong ví nhỏ mang theo bên mình.

Đưa nó vào miệng và uống, sau đó từ từ hít một hơi xong Kiều Thất mới nói với Kiều Vãn: "Chị ơi, đừng lo lắng, em không sao."

“Tiểu Thất, em bê bát mì sau đó trở về phòng ăn của em ăn đi.” Tuy rằng lửa giận trong lòng đã bùng cháy, nhưng giọng điệu của Kiều Vãn khi nói chuyện với Kiều Thất vẫn dịu dàng như nước.

Em gái của cô là một người nhát gan và không được sợ hãi.

Kiều Thất lo lắng nhìn Kiều Vãn, cô bé sợ nếu mình đi vào phòng, Kiều Đình Nguyệt sẽ bắt nạt Kiều Vãn.

Vừa nãy Kiều Đình Nguyệt bị Kiều Vãn đẩy lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, lúc này đã lấy lại tinh thần và nhìn Kiều Vãn với đôi mắt như sắp rách ra, ánh mắt đó chỉ hận không thể rút gân lột da cô.

"Kiều Vãn! Cô dám đẩy tôi!"

Kiều Vãn không để ý tới Kiều Đình Nguyệt, ánh mắt nhìn Kiều Thất trở nên nghiêm túc: "Tiểu Thất, nghe lời, trở về phòng đi."

Kiều Thất cực kỳ hiếm khi thấy chị cả tỏ thái độ nghiêm khắc với mình như vậy, cô bé rụt rè gật đầu, cầm lấy bát mì rồi bước nhanh về phòng của mình.

Nghe thấy tiếng cửa phòng Kiều Thất bị đóng lại, hơi thở của Kiều Vãn hoàn toàn lạnh lẽo.

Vốn dĩ, cô còn muốn chơi với từ từ chơi đùa với Kiều Đình Nguyệt một chút.

Nhưng vừa rồi, Kiều Đình Nguyệt dọa Kiều Thất sợ đến mức tim đập nhanh, cô đã không thể nhịn được nữa.

Kiều Đình Nguyệt thấy hơi thở đột nhiên thay đổi của Kiều Vãn, chỉ cảm thấy đôi mắt đen như mực đó giống như vực thẳm, nhìn không thấy đáy.

Trước đây Kiều Đình Nguyệt chưa bao giờ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đáng sợ như vậy, cô ta chỉ cảm thấy hơi thở quanh thân Kiều Vãn dường như biến thành một bàn tay to vô hình, hung hăng bóp nghẹt cổ cô ta, khiến cô ta gần như không thở nổi.

"Cái đồ đĩ nhỏ đê tiện, cô nhìn tôi như vậy để làm gì.” Không muốn thừa nhận rằng cô ta đang sợ hãi vì Kiều Vãn, Kiều Đình Nguyệt ưỡn ngực lên và nói với giọng hung ác.

Dưới đôi mắt trong veo tràn ra ánh sáng tàn nhẫn, Kiều Vãn không nói hai lời, vung mạnh bàn tay, tát vào mặt Kiều Đình Nguyệt.

Bộp một tiếng, một âm thành trong trẻo nhưng chói tai trong phòng khách yên tĩnh này.

Một bàn tay ngọc mảnh khảnh dường như không có sức lực, nhưng sức đánh cũng không yếu hơn một tráng hán là bao nhiêu, tai Kiều Đình Nguyệt ù đi vì cái tát của Kiều Vãn, đầu ư cũng trở nên choáng váng.

"Kiều Vãn! Mày dám đánh tao!" Kiều Đình Nguyệt che nửa bên mặt bị tát sưng, hai mắt đỏ bừng quát Kiều Vãn.

Ngay cả mẹ cô ta cũng chưa chạm vào một ngón tay nào của cô ta, đồ tiểu tiện nhân này dựa vào cái gì mà dám ra tay với cô ta!

“Nếu như cô còn dám mắng tôi hay Tiểu Thất nữa, thì cô có tin tôi cắt lưỡi của cô và cho Vượng Tài ăn hay không?” Kiều Vãn cười một tiếng, nhẹ giọng nói.

“Mày, mày dám!” Mặc dù bình thường Kiều Đình Nguyệt kiêu ngạo quen thói, nhưng nói cho cùng cũng chưa từng gặp phải đối thủ, cô ta chỉ dám hoành hành trong nhà, chưa từng gặp qua việc đời nào, bây giờ bị hơi thở đáng sợ của Kiều Vãn làm kinh sợ, lại càng không dám đánh trả.

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm khiến hồn xiêu phách lạc của Kiều Vãn, cô ta thậm chí còn cảm thấy có chút sợ hãi.

“Cô nói xem tôi có dám không?” Kiều Vãn cười nhẹ hỏi ngược lại, nụ cười trong sáng ngọt ngào ấy tươi đẹp giống như nắng gắt giữa tháng tư, nhưng lại khiến Kiều Đình Nguyệt cảm thấy không rét mà run: “Về sau cái nhà này không đến lượt mấy người làm chủ, sau này những quy tắc ở nơi này, đều do tôi quyết định."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK