“Cô gái, bà không sao, cháu mau rời đi cùng bạn trai cháu đi, người kia cháu không chọc nổi đâu.” Bà Trần vội vàng nói với nói với Kiều Vãn, không để ý đến cơn đau ở thắt lưng và chân của mình.
Mã Tứ Ngũ kia là một tay giang hồ nổi tiếng ở lân cận đường Trường An, là thành viên của băng đảng Lưỡi Liềm địa phương, thường hay chơi bời lêu lổng, sống bằng tiền bảo kê thu được trên đường Trường An, bình thường anh ta còn đặc biệt thích đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, không biết anh ta đã hủy hoại sự trong trắng của bao nhiêu cô gái, nhưng đằng sau anh ta có bang Lưỡi Liềm, những cô gái bị anh ta bắt nạt đều thuộc những gia đình nghèo không quyền không thế, cho nên anh ta vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Bà Trần sợ Kiều Vãn sẽ chịu thiệt thòi trong tay Mã Tứ Ngũ, mặc dù, hiện tại Kiều Vãn đang ở cùng với Cố Cảnh Đình, mà nhìn Cố Cảnh Đình có vẻ cũng không phải người dễ trêu chọc, nhưng bây giờ đám người Mã Tứ Ngũ có ba người, nói không chừng bên chỗ Mã Tứ Ngũ này cón có mấy đàn em khác, dù thực lực cá nhân có mạnh đến đâu cũng không thể sánh bằng số đông.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, con đàn bà thối tha này!” Từ trước đến nay tính tình Mã Tứ Ngũ luôn cáu kỉnh, khi nhìn thấy Kiều Vãn dám phớt lờ sự tồn tại của mình trước mặt nhiều người như vậy, anh ta liền tức giận, mắt ngang mũi dọc nhìn Kiều Vãn rồi quát lớn.
Nhưng khi giọng nói hung hăng càn quấy của anh ta rơi xuống, một nắm đấm từ bên cạnh giáng mạnh xuống khuôn mặt đầy dữ tợn của Mã Tứ Ngũ.
Tiếp theo, một cảnh khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra.
Chỉ thấy Mã Tứ Ngũ chịu một nắm đấm mạnh mẽ đó, cơ thể như một ngọn núi nhỏ trực tiếp bị cú đấm này làm cho ngã nhào xuống đất, ngã còn thảm hơn so với bà Trần.
Không ai nhìn thấy Mã Tứ Ngũ nhận cú đấm này như thế nào, khi những người xung quanh đều lấy lại được tinh thần thì anh ta cũng đã ngã xuống đất.
Vẻ mặt Cố Cảnh Đình thản nhiên thu hồi nắm đấm, dùng chân giẫm lên ngực Mã Tứ Ngũ, đôi giày da đen bóng thoạt nhìn có giá trị không nhỏ không dính chút bụi nào.
Mã Tứ Ngũ đau đến nhe răng trợn mắt, vô thức cúi đầu liếc mắt nhìn bàn chân đang giẫm lên ngực mình, kẻ biết phân biệt hàng hóa như anh ta vừa nhìn qua liền biết giày da đó là đồ Tây Dương.
Vừa rồi anh ta cũng thấy Cố Cảnh Đình, nhưng lại không quan sát kỹ lắm. Anh ta cảm thấy người đàn ông có thể đưa một cô gái đi ăn ở nơi cũ kỹ nhỏ bé thế này thì gia thế cũng chẳng được đến đâu.
Nhưng bây giờ khi nhìn đôi giày da này, anh ta liền biết, không có một nhân vật nhỏ nào có thể mua được những đôi giày da với kiểu dáng và chất lượng như thế này ở Bắc Xuyên.
Kiều Vãn thấy Cố Cảnh Đình ra tay, trong lòng cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Người đàn ông này luôn bá đạo như một quân vương độc tài, mà Mã Tứ Ngũ kia lại dám đùa giỡn cô ở ngay trước mặt Cố Cảnh Đình, dựa vào phong cách hành xử thường ngày của anh, anh không ra tay mới là lạ.
Bà Trần bị dọa không nhẹ, cả người đều trong trạng thái ngơ ngác.
Còn hai đàn em của Mã Tứ Ngũ thì hoàn toàn sợ đến choáng váng. Bọn họ không ngờ rằng Cố Cảnh Đình, người trông không vạm vỡ như lão đại của bọn họ lại dám ra tay mà không nể nang gì như thế.
Mã Tứ Ngũ cũng biết mình nằm trên đất rất không dễ nhìn, muốn đứng dậy, nhưng lại bị chân của Cố Cảnh Đình mạnh mẽ dẫm lên ngực, anh ta cảm thấy lồng ngực như bị hàng ngàn cân đá đè lên, đau đến mức anh ta gần như không thể nào thở dốc.
“Vị gia này, xin hỏi danh hào của ngài ?” Mã Tứ Ngũ không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Cảnh Đình, chỉ cảm thấy quanh thân của người đàn ông trước mắt đang phát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến trong lòng anh ta run sợ.