Kiều Vãn sửa sang xong thì đi theo mẹ Liễu đến phòng ăn.
Phòng ăn cũng được trang trí theo phong cách phương Tây, tuy cũ kỹ nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, trên bàn ăn thật dài có đặt bó hoa hồng mới hái, có chân nến tinh xảo, chiếc đèn chùm pha lê baroque lộng lẫy trên trần nhà đang phát ra ánh sáng mờ mờ.
Cố Cảnh Đình ngồi ở một đầu bàn ăn, chiếc áo sơ mi đen khiến khí chất của anh càng thêm lạnh lùng, cổ áo hơi hở ra, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ và hoàn hảo. Trên xương quai xanh còn có một vết đỏ rõ ràng, tương tự như dấu răng, chính là dấu vết do cô gặm cắn khi kích tình đến cực hạn vào tối hôm qua.
Nhìn thấy vết đỏ đó mặt Kiều Vãn đỏ bừng.
“Vào ngồi đi.” Cố Cảnh Đình vốn đã bắt đầu ăn sáng, ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Vãn một chút, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhìn thấy cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh da trời có cổ áo búp bê, mái tóc đen dài xinh đẹp của cô xõa tung như thác nước sau lưng, ngọt ngào như một tiểu điềm tâm (cục cưng bé nhỏ), trong sáng như đóa hoa bách hợp đầu tiên nở rộ.
Mẹ Liễu rất có năng lực quan sát, bước nhanh đến vị trí gần nhất với Cố Cảnh Đình, kéo ghế ra.
“Tôi ngồi đây cũng được.” Kiều Vãn theo bản năng muốn tránh xa Cố Cảnh Đình, vì vậy cô bước đến phía đối diện anh, kéo chiếc ghế ở cuối chiếc bàn dài ra.
“Lại đây.” Cố Cảnh Đình nhìn Kiều Vãn với đôi mắt đen nặng nề như vực sâu, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng không hài lòng.
Cái nhìn đó như đang muốn nói với Kiều Vãn rằng cô nên biết hậu quả của việc không vâng lời anh.
Kiều Vãn im lặng bước tới, ngồi vào chiếc ghế mà mẹ Liễu vừa kéo ra.
Bữa sáng trên bàn dài rất phong phú, trong thời kỳ này, các quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu theo đuổi một số lối sống phương Tây và trang phục được coi là trào lưu, bữa sáng hôm nay cũng là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, đủ loại kiểu dáng, gần như là chiếm hơn phân nửa bàn lớn.
“Tôi không biết khẩu vị của em, nên bảo phòng bếp tùy tiện chuẩn bị một ít, sau khi em ăn xong thì để tài xế đưa em đến bệnh viện.” Cố Cảnh Đình lãnh đạm nói.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, Kiều Vãn chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt hoàn toàn khác với người đàn ông nhiệt tình quấy rầy đêm qua.
Lúc này đây, anh đã trở về với vẻ quý công tử hệ cấm dục cao ngạo lạnh lùng, nhìn qua vừa xa xôi lại cao không thể leo tới, khiến người ta không dám sinh lòng khinh nhờn.
“Bữa sáng của tôi thường thanh đạm, sữa đậu nành bánh quẩy là được rồi.” Kiều Vãn thản nhiên nói, cô cảm thấy chuẩn bị nhiều như vậy thật lãng phí.
Cố Cảnh Đình nghe vậy thì liếc nhìn mẹ Liễu một chút, vẻ mặt mẹ Liễu kính cẩn gật đầu nhẹ với Cố Cảnh Đình, biểu thị bà đã nhớ những gì Kiều Vãn nói.
“Cô Kiều, trong phòng bếp đang hầm canh gà, để tôi đi xem thế nào, đợt lát nữa khi cô đến bệnh viện thì mang cho em gái cô.” Nói xong, mẹ Liễu quay người rời đi.
Ngay lập tức, trong nhà ăn chỉ còn sót lại Kiều Vãn và Cố Cảnh Đình.
Cố Cảnh Đình không nhìn Kiều Vãn, vẻ mặt nhàn nhạt rũ mắt xuống ăn cơm, động tác ưu nhã như một vị vua.
Kiều Vãn cũng im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ nhịn không được mà liếc mắt nhìn Cố Cảnh Đình một chút, trong lòng không khỏi cảm thán, có đôi khi ông trời chính là bất công như vậy, nhìn tên đàn ông yêu nghiệt này xem, ngay cả hành động đơn ăn cơm đơn giản như vậy mà cũng có thể khiến người khác thấy vui tai vui mắt.
Một lúc sau, có lẽ Cố Cảnh Đình đã ăn xong, anh cầm khăn tay trắng sạch trên bàn ăn lên lau lau đôi môi mỏng.
Thấy anh đã ăn xong, Kiều Vãn uống nốt phần sữa còn lại trong cốc, cũng cầm chiếc khăn trên tay lên lau miệng.
“Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ sống ở đây.” Cố Cảnh Đình bỗng nhiên mở miệng nói.
Kiều Vãn sững sờ một lúc, nhìn Cố Cảnh Đình với vẻ mặt không rõ ràng cho lắm, đương nhiên cô không muốn sống ở đây, cô vẫn còn chưa lấy lại đồ vật thuộc về cô và Kiều Thất đâu.
Tô Phân Phương không phải là một người dễ đối phó, Kiều Vãn đã sẵn sàng anh dũng chiến đấu trường kỳ.