• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy đứng sau lưng cô là một bé gái chừng ba bốn tuổi, mặc một chiếc happi và quần dài màu hồng, gương mặt trẻ con, đôi mắt to tròn, trên đầu bện hai bím tóc.

Vẻ ngoài trông rất dễ thương, khiến người khác yêu thích, nhưng toàn thân cô bé lại chẳng có một chút sức sống, làn da cũng tái nhợt không giống người bình thường, đặc biệt là đôi mắt tuy rất to nhưg rất vô hồn...

Đây đều là đặc trưng của quỷ hồn.

"Có chuyện gì?" Kiều Vãn hỏi bằng giọng lãnh đạm, đối với cô bé rõ ràng là quỷ hồn trước mắt, thái độ cực kì bình tĩnh.

Không phải tất cả quỷ hồn tà vật đều xấu, bọn họ cũng phân tốt xấu.

"Em muốn xin chị, tha cho mẹ em với." Cô bé dùng giọng điệu khẩn cầu mà nói.

"Mẹ em?" Kiều Vãn hơi ngẩn ra.

"Vâng, mẹ em là Vân Xuân Chi, trước đó vừa bị chị đánh bị thương." Vẻ mặt cô bé nhìn Kiều Vãn có chút sợ hãi.

Giống như nỗi sợ hãi xuất phát từ nội tâm của một cô bé ngoan ngoãn đối với người lớn hung dữ.

"Em sắp đầu thai vào bụng Vân Xuân Chi?" Kiều Vãn hỏi.

Cô bé gật đầu lia lịa, trong đôi mắt to loé lên một chút tủi thân nhàn nhạt.

"Em đã chờ 100 năm, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội đầu thai, nhưng mẹ em bị người ta hại chết, mà em nhìn bà bị hại chết lại chẳng thể làm được gì..." Nói tới đây, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu như búp bê sứ của cô bé lộ ra biểu cảm như muốn khóc, nhưng khoé mắt lại khô khốc, không có một giọt nước mắt.

Bình thường mà nói, quỷ hồn muốn khóc ra nước mắt là rất khó, có một số quỷ hồn tâm trạng khổ sở đến mức sụp đổ, sẽ khóc ra nước mắt, nhưng thông thường, khi cảm xúc của quỷ hồn đau khổ đến mức suy sụp, vậy thì những xúc cảm oan khuất đấy có thể chuyển hoá thành oán khí, mà oán khí lại chính là suối nguồn lớn nhất để quỷ hồn nhận được sức mạnh.

Kiều Vãn nhìn cô bé trước mặt, rõ ràng thật sự rất đau lòng những vẫn không khóc ra nước mắt, trong lòng cũng hiểu rõ.

Bây giờ, cô bé này nhìn kiểu gì cũng thấy vô hại, thật ra trong lòng đã có oán khí.

Nếu để cô bé tiếp tục chịu tủi thân mà không được hoá giải, thế sớm muộn gì cô bé cũng trở nên giống với nữ quỷ áo đỏ, rơi vào Ác Quỷ Đạo.

Thở dài một tiếng sân kín trong lòng, Kiều Vãn thản nhiên đáp: "Nếu như em thật sự muốn cứu mẹ mình, vậy em phải rõ, cô ta rơi vào Ác Quỷ Đạo đi hại người, cho dù chị tha cho cô ta, cũng sẽ có thuật sĩ âm dương đi bắt cô ta. Mà cách duy nhất để cứu cô ta, không phải em tới xin chị ban ơn, mà em phải nghĩ cách hoá giải oán khí của cô ta, để cô ta rời khỏi Ác Quỷ Đạo, mới có thể có cơ hội luân hồi chuyển thế."

"Nhưng mẹ em chết thảm quá, oán khí của bà rất lớn, em cũng không khuyên được." Cô bé nhăn mặt đáp, cô bé làm quỷ lâu như vậy, nhìn rất nhiều kết cục của ác quỷ, bất kể là quỷ hồn mạnh đến mức nào, tới cuối cùng vẫn sẽ bị thuật sĩ âm dương mạnh hơn tiêu diệt!

"Em có biết hồi còn sống, rốt cuộc mẹ em đã xảy ra chuyện gì không?" Ánh mắt Kiều Vãn toả sáng.

Cô bé gật đầu, bé vẫn luôn âm thầm bám theo Vân Xuân Chi, đương nhiên biết hồi còn sống Vân Xuân Chi gặp phải chuyện gì.

"Chị hi vọng em có thể kể cho chị nghe tất cả những gì đã xảy ra lúc cô ta còn sống, như vậy chị mới có thể nghĩ cách hoá giải oán khí của cô ta. Đến khi oán khí của cô ta được hoá giải rồi, chị sẽ nghĩ cách giúp em bước vào đường luân hồi, đầu thai chuyển thế." Kiều Vãn nhìn cô bé, chậm rãi nói, giọng điệu nghiêm túc không hề lừa dối.

"Thật ư?" Cô bé rất ngạc nhiên nhìn Kiều Vãn.

Kiều Vãn cười nhạt, khoé môi hiện ra lúm đồng tiền mờ mờ, tràn đầy dịu dàng ngọt ngào: "Chị chưa bao giờ nói dối quỷ hồn."

Nói dối quỷ hồn, chỉ tăng thêm oán khí sau khi họ bị lừa, hành vi hao tổn tu vi này, Kiều Vãn chẳng bao giờ làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK