Kiều Vãn rũ đôi lông mi dài và dày của mình xuống, nhẹ giọng nói: "Không có đâu, chuyện xảy ra quá đột ngột, cháu không dám hỏi kỹ nên đã đích thân tới đây."
“Xem ra cô ấy và cháu có quan hệ rất tốt.” Ông Chu chậm rãi nói.
Ông Chu vừa thở dài vừa nói: "Cô gái này vất vả lắm, nghe nói cô ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ đúng không?"
Kiều Vãn ngẩn ra, chợt im lặng gật đầu một cái.
“Bây giờ cô ấy đã chết, gia đình cũng không đến nhận xác, ngược lại có vài người bạn như cháu đến gặp cô ấy.” Nói đến đây, sự thương cảm trong mắt Ông Chu càng sâu thêm: “Nguyên nhân cái chết là do bị người ta đẩy xuống sông rồi chết đuối. "
"Ai lại đáng giận như vậy! Cô ấy vốn là người phụ nữ đang có thai!" Giọng nói của Kiều Vãn đầy tức giận, cô không thể tưởng tượng nổi làm sao có người có thể điên cuồng đến mức không buông tha cho một phụ nữ đang mang bầu cơ chứ?
"Hung thủ vẫn chưa bị bắt, nhưng ông nghe nói kẻ sát nhân là bạn trai cũ của cô gái, và đứa con trong bụng cô gái cũng là của người bạn trai cũ. Bây giờ bạn trai cũ của cô ấy lại mất tích, vậy chẳng phải là càng làm cho người ta thêm nghi ngờ ư?” Ông Chu chậm rãi nói.
“Cháu hiểu rồi, ông Chu, cảm ơn ông đã nói với cháu điều này.” Kiều Vãn nhẹ nhàng nói.
“Cháu có thể tìm cách thuyết phục gia đình cô ấy mang cô ấy về và hạ táng không?” Ông Chu nhìn Kiều Vãn và hỏi.
“Cái này, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Kiều Vãn chậm rãi nói.
...
Từ trong nhà xác đi ra, Kiều Vãn nhất thời cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít.
Trong khi đi đến phòng bệnh của Kiều Thất, Kiều Vãn nghĩ về chuyện của nữ quỷ mặc áo đỏ.
Mặc dù ông Chu đã nói hết ra những điều mình biết, nhưng lượng thông tin ít ỏi đó không có tác dụng gì nhiều với Kiều Vãn.
Cô đã biết nữ quỷ áo đỏ đó khi còn sống là bị chết oan, điều cô cần biết là cô ta đã trải qua nỗi oan khuất như nào.
Có câu muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, không làm rõ oan khuất của cô ta, làm sao cô có thể hóa giải oan khiên này đây?
Nhưng bây giờ cô lại không có đầu mối.
Chẳng lẽ cô phải tiến hành triệu hồi linh hồn lần này hay sao? Nghĩ tới đây, trong mắt của Kiều Vãn lóe lên chút thâm ý.
Ở kiếp trước, cô thường xuyên thực hiện việc triệu hồi linh hồn.
Triệu hồi linh hồn là một cách câu thông độc đáo với quỷ hồn mà sư phụ của Kiều Vãn ở kiếp trước đã dạy cho cô, thoạt nhìn đơn giản nhưng thật ra lại là loại thuật pháp mà Âm dương sư rất khó khống chế.
Linh hồn của Kiều Vãn thuộc về ngũ linh, nói một cách khái quát, máu của xác thịt bị linh hồn của ngũ linh chiếm giữ sẽ trở nên rất đặc biệt và trở thành Thần huyết mạch, có thể dùng để đối phó với những tà vật, và cũng có thể dùng để câu thông với quỷ hồn.
Thuật triệu hồi linh hồn chính là sử dụng máu tươi của Kiều Vãn để vẽ ra bùa chú, đốt quần áo của quỷ hồn mặc trước khi chết hoặc tóc, có thể dẫn quỷ hồn đến cơ thể cô trong một thời gian ngắn, và cho cô nhìn thấy ký ức của quỷ hồn đó lúc còn sống.
Để sử dụng thuật triệu hồi linh hồn, sức mạnh tinh thần của Âm dương sư phải đủ mạnh để không bị quỷ hồn áp đảo, Âm dương sư cũng phải có khả năng điều khiển quỷ hồn, chứ không thể để cho quỷ hồn tu hú chiếm tổ, đảo ngược lại, khống chế Âm dương sư.
Vì vậy, việc triệu hồi linh hồn cũng hao phí rất nhiều sức mạnh tinh thần.
Nếu tiếp theo đây, Kiều Vãn thực sự không thể điều tra ra lai lịch cụ thể của nữ quỷ áo đỏ, như vậy cô chỉ có thể thử thuật triệu hồi này thôi.
Ngay lúc Kiều Vãn đang nhập tâm suy nghĩ, một giọng nói non nớt và yếu đuối bỗng nhiên vang lên sau lưng cô.
"Đại sư phía trước, có thể dừng bước được không?"
Kiều Vãn nhìn quanh và chắc chắn rằng giọng nói đằng sau là đang nói với cô, vì vậy cô dừng lại và quay đầu nhìn về phía sau.