Vào ban đêm, màn đêm đen kịt giống như một con quái thú khổng lồ há cái miệng lớn, dường như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Vầng trăng tròn lạnh lẽo treo trong đêm đen, giống như khay ngọc, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mới tám giờ tối, nhưng trong viện đã yên tĩnh.
Hai hộ công chăm sóc Kiều Thất vốn dĩ không muốn rời đi vào ban đêm, vì sợ bị trừ lương, nhưng mà Kiều Vãn lại nói coi như cho bọn họ nghỉ ngơi, không trừ tiền lương, hai người bọn họ liền vui mừng khấp khởi rời đi.
Phòng Kiều Thất ở là một phòng đơn, phòng đơn trong bệnh viện này rất thiếu, nếu như không phải có sự sắp xếp của Cố Cảnh Đình, chỉ sợ là Kiều Thất cũng không thể vào ở được.
Kiều Vãn đang ngồi bên cạnh giường bệnh gọt táo cho Kiều Thất, hai mắt Kiều Thất vụt sáng nhìn Kiều Vãn rồi nói: "Chị ơi, hôm nay cha đến gặp em."
Bên trong giọng nói lộ ra vẻ mừng rỡ nhảy nhót của trẻ con.
Kiều Thất cười nhạt một tiếng, nói: "Vậy Tiểu Thất có vui hay không?"
Kiều Thất liên tục không ngừng gật đầu nói: "Vui vẻ ạ, quả táo này chính là cha mua đó!"
Vẻ mặt thỏa mãn.
Thật đúng là trẻ con mà, đơn giản và dễ dàng thỏa mãn như vậy.
“Tiểu Thất vui vẻ là được rồi.” Nhìn thấy Kiều Thất vui vẻ như vậy, nụ cười trên môi Kiều Vãn càng thêm dịu dàng hơn.
“Chỉ là ba nói chị hai cũng nhập viện rồi, chị ơi, chị hai bị sao vậy?” Khi nhắc đến chuyện này, nụ cười trên môi Kiều Thất biến mất, còn nhíu mày nhỏ.
“Tiểu Thất lo lắng cho Kiều Đình Nguyệt sao?” Kiều Vãn hỏi.
Kiều Thất suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
Làm sao cô bé có thể lo lắng cho Kiều Đình Nguyệt chư? Cô bé chỉ lo rằng việc Kiều Đình Nguyệt nằm viện có liên quan gì đến Kiều Vãn, sợ cha bọn họ sẽ giận chó đánh mèo với Kiều Vãn mà thôi.
Cuộc sống của hai chị em ở Kiều gia thực sự quá khó khăn, cho nên mới dưỡng thành tính cách cẩn thận ở khắp nơi của Kiều Thất như này.
Cô hy vọng rằng sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô và Kiều Thất có thể đổi lấy một chút yêu mến của Kiều Thánh Hiền, không cầu Kiều Thánh Hiền yêu họ nhiều như Kiều Đình Nguyệt, chỉ bẳng một phần mười Kiều Đình Nguyệt là cô đã thỏa mãn rồi.
Vì vậy, hôm nay khi Kiều Thánh Hiền đến bệnh viện thăm cô bé, điều này thực sự khiến Kiều Thất cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
Kiều Vãn nhìn vẻ mặt rối rắm của Kiều Thất, cô ngay lập tức hiểu cô bé đang lo lắng điều gì.
“Tiểu Thất, đừng lo lắng, sau này có chị ở đây, không ai có thể bắt nạt được em nữa.” Mắt đen kiên định nhìn Kiều Thất, giọng nói của Kiều Vãn rất khí phách.
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Kiều Thất, cô thực sự rất đau lòng.
Vốn dĩ ở cái tuổi này của Kiều Thất, đáng lẽ cô bé phải lớn lên hạnh phúc dưới sự chăm sóc của cha mẹ, thế nhưng, cô bé lại trưởng thành và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, ở độ tuổi nên bốc đồng lại không thể tùy hứng, đúng là một cuộc sống bức bách.
“Vâng.” Kiều Thất nặng nề gật đầu: “Chị ơi, không phải chị nói tối nay muốn nói với em một chuyện sao?"
“Đúng vậy.” Kiều Vãn hơi ngồi ngay ngắn, sắc mặt càng thêm nghiêm túc hơn chút: “Chị đã quyết định, muốn đưa em sang Mỹ chữa bệnh.”
“Cái gì?” Kiều Thất kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn qua có chút đáng yêu: “Em, đi Mỹ chữa bệnh?"
Không nghi ngờ gì nữa, đối với cô bé mà nói tin tức này đủ để khiến cô bé cảm thấy khiếp sợ.
"Đúng vậy, em không nghe lầm đâu. Em biết rất rõ tình trạng cơ thể của em bây giờ, Tiểu Thất, bên nước Mỹ có chuyên gia mà viện trưởng ở nơi này quen biết, người đó có thể điều trị bệnh cho em, em qua bên đó thử xem." Trong lòng Kiều Vãn cũng không nỡ để Kiều Thất đi, nhưng vì sức khỏe của Kiều Thất, cô nhất định phải lựa chọn từ bỏ.
“Nhưng mà chị ơi, đi Mỹ cần phải tốn rất nhiều tiền, chúng ta lấy đâu ra tiền?” Kiều Thất cau mày nói, ánh mắt nhìn Kiều Vãn tràn đầy tiếc nuối.
Bỏ vấn đề tiền bạc sang một bên, nếu như cô bé thực sự rời đi, chị gái cô bé chỉ còn một mình, vậy ở lại Kiều gia chắc chắn sẽ càng bị bắt nạt hơn.