Kiều Thánh Hiền ngừng bước, sắc mặt khó coi quay đầu nhìn về phía Kiều Vãn.
"Vãn Vãn, có chuyện gì đợi em gái con đến bệnh viện rồi nói tiếp có được không? Em gái con cứ chảy máu mãi..."
"Tiểu Thất cũng đang ở viện, con mong ba rảnh rỗi có thể đến thăm em ấy." Kiều Vãn rủ mắt, thản nhiên nói.
Cô có thể không cần sự quan tâm của Kiều Thánh Hiền, cô cũng chẳng hiếm lạ gì.
Nhưng Tiểu Thất lại khát khao tình thương của cha biết bao nhiêu, cô rõ ràng điều này, dù sao cô bé vẫn là đứa trẻ mới 12 tuổi.
Con ngươi của Kiều Thánh Hiền khẽ co lại, đột nhiên có thể hiểu được sự phẫn nộ của Kiều Vãn tới từ đâu, trầm mặc gật đầu, cõng Kiều Đình Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nhà.
Kiều Vãn không để ý tới Kiều lão phu nhân ngồi bên bàn ăn, xoay người về phòng tắm rửa thay quần áo.
Khoảng 9 giờ tối, Kiều Vãn mới trở lại bệnh viện.
Còn chưa bước tới cửa phòng bệnh của Kiều Thất, Kiều Vãn đã nhìn thấy Văn phó quan canh gác ở bên ngoài phòng bệnh.
Trong lòng Kiều Vãn đánh thịch một cái, thầm nghĩ đừng có nói Cố Cảnh Đình cũng tới chứ, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Văn phó quan.
"cô Kiều, Tứ gia phái tôi đến đón cô."
Nghe Văn phó quan nói vậy, Kiều Vãn biết, Cố Cảnh Đình không hề đến, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng em gái tôi không có ai chăm sóc, tôi không đi được." Kiều Vãn lạnh nhạt đáp, cho dù thế nào cô cũng sẽ không để Kiều Thất ở bệnh viện một mình, cô nhóc kia nhát gan như vậy, không có ai ở bên, chắc chắn sẽ sợ hãi.
"cô Kiều yên tâm, Tứ gia dặn tôi tìm hai hộ lý đặc biệt tới chăm sóc em gái cô, họ chăm sóc bệnh nhân còn chuyên nghiệp hơn cô nhiều. Với cả Tứ gia còn nói, nếu như cô không đi theo tôi, vậy ngài ấy sẽ đích thân tới bệnh viện đón cô..." Văn phó quan không hề muốn đắc tội Kiều Vãn, cố gắng nói uyển chuyển nhất có thể.
Cái này rất giống tác phong bá đạo nói sao làm vậy của Cố Cảnh Đình.
Kiều Vãn bất đắc dĩ.
Cô tạm thời không muốn để Kiều Thất biết đến sự tồn tại của Cố Cảnh Đình, thế nên đương nhiên sẽ không cho Cố Cảnh Đình có cơ hội tới bệnh viện đón cô.
"Văn phó quan, giờ anh ở đây đợi tôi một lát, tôi nói với em gái mấy lời rồi sẽ đi theo anh." Dứt lời, Kiều Vãn đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Quả nhiên đã có hai hộ lý ở trong phòng bệnh, trông tuổi tác cũng không lớn, xấp xỉ với cô, nhìn qua đều rất thành thật.
Tinh thần của Kiều Thất so với trước lúc Kiều Vãn về nhà thì khá hơn một chút, mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, ngồi trên giường, đôi con ngươi đen láy nhìn về phía Kiều Vãn: "Chị ơi, hai chị hộ lý này được bạn của chị mời đến cho em đấy. Bạn của chị tốt thật."
Cố Cảnh Đình? Tốt? Trong mắt Kiều Vãn loé lên một chút khinh thường, lòng dạ người đàn ông kia tối đen thì có.
"Ăn cơm trước đã, mì thịt lợn, còn nóng đây." Kiều Vãn mở hộp cơm, đưa cho Kiều Thất, lại chuyển qua một đôi đũa.
"Thơm quá." Lực chú ý của Kiều Thất lập tức bị thu hút bởi mì thịt lợn thơm phức, nhận đôi đũa liền vội vàng gắp một đũa mì, quai hàm nhỏ phồng lên thổi thổi, sau đó đưa vào trong miệng.
"Ngon lắm, chị ơi, cơm chị nấu là ngon nhất." Kiều Thất ăn, còn không quên khen ngợi Kiều Vãn.
Kiều Vãn dịu dàng cười, xoa đầu Kiều Thất: "Thích thì ăn nhiều vào, tối nay có chị hộ lý ở với em, chị còn đi bận chút việc khác, em phải ngoan đấy, chị bận xong sẽ lập tức trở lại với em."
Dù sao Kiều Thất cũng là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần, nghe Kiều Vãn nói vậy cũng không nghĩ nhiều, rất hiểu chuyện đáp: "Chị cứ yên tâm làm việc đi, em sẽ ngoan mà."