• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy sắc mặt Kiều lão phu nhân trở nên khó coi, trong lòng Kiều Vãn âm thầm khoái trá.

Nếu như chuyện mệnh cô phạm huyết sát, khắc chồng thật sự bị Kỳ thiếu hoặc Đại Đô thống biết, bọn họ chắc chắn sẽ trút giận lên Kiều lão phu nhân và Tô Phân Phương.

Mà cô có thể giải thích với Kỳ thiếu, cô trốn khỏi phủ Đại Đô thống, hoàn toàn là suy nghĩ cho tính mạng của Đại Đô thống mà thôi.

"Vãn Vãn à..." Kiều lão phu nhân bỗng nhiên đổi sang gương mặt tươi cười mà nhìn Kiều Vãn, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, lại thấy Kiều Vãn mang biểu cảm khó tin nhìn bà ta.

"Bà ơi, sau, sau lưng bà..." Dường như Kiều Vãn nhìn thấy khung cảnh gì đó rất kinh khủng, trong đôi con ngươi trong veo tràn đầy vẻ sợ hãi, ngón tay thon dài giơ lên, run rẩy chỉ ra sau lưng Kiều lão phu nhân: "Sau lưng bà, A Phúc..."

Nghe được hai chữ A Phúc, cơ thể Kiều lão phu nhân khẽ run.

Những lời bà ta vốn muốn nói cũng nuốt hết xuống bụng.

Nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Kiều Vãn, Kiều lão phu nhân tựa như có thể cảm nhận được sau lưng có hơi thở lạnh lẽo đang vấn vít sau cổ mình, giống như một bàn tay người chết, vuốt ve từng đợt lạnh băng, khiến sắc mặt của Kiều lão phu lập tức cứng đờ!

"A, A Phúc nào?" Kiều lão phu nhân không dám quay lại xem, chỉ cố giả vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm Kiều Vãn: "Chẳng phải A Phúc là con mèo mẹ mày nuôi hay sao? Nó chạy mất từ lâu rồi..."

"Nó đã quay lại rồi bà ạ, nó ở sau lưng bà." Kiều Vãn trợn tròn mắt rồi đáp, dáng vẻ hoảng loạn đó nhìn rất giống con thỏ trắng bị doạ sợ.

Kiều Vãn vừa dứt lời, một chiếc móng vuốt lông xù màu đen đặt lên vai của Kiều lão phu nhân, móng mèo sắc bén hiện ra, cong cong, dùng sức cắm sâu vào bả vai của Kiều lão phu nhân, xuyên qua máu thịt của bà ta, trong đau đớn kèm theo lạnh lẽo, khiến ba ta cảm thấy vai mình như bị đông lại.

Cơ thể Kiều lão phu nhân lại run lên, vẻ mặt đã hoàn toàn biến thành sự khinh hoàng, cơ thể căng cứng, ba ta liếc mắt nhìn sang vai mình, trông thấy móng vuốt đen của con mèo quen thuộc, thần kinh giật nảy.

Cứng ngắc xoay cổ lại, Kiều lão phu nhân nhìn thấy A Phúc.

Cơ thể nó lơ lửng giữa không trung, gương mặt mèo đã bị lột da máu me đầm đìa, một đôi mắt mèo đỏ máu oán khí ngút trời nhìn bà ta.

Máu thịt lộ ra trong không khí mơ hồ động đậy, bốc lên mùi máu tanh gay mũi khiến người ta buồn nôn, mạch máu nảy lên dưới lớp thịt, gương mặt A Phúc vốn dĩ đáng yêu nay lại hoàn toàn méo mó, dữ tợn kêu lên từng tiếng thê lương thảm thiết!

"Meo...!" Tiếng kêu của A Phúc vang vọng như tiếng trẻ con khóc, trong thê lương lộ ra phẫn nộ, giống như đang kể lể với Kiều lão phu nhân, nó chết tức tưởi cỡ nào, không cam lòng biết bao.

"A!!!" Cuối cùng Kiều lão phu nhân cũng không chịu nổi sự kích thích này, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Giương mắt nhìn Kiều lão phu nhân bị doạ ngất đi, gương mặt sợ hãi của Kiều Vãn lúc ban nãy lập tức biến mất, có chút nhàm chán bĩu đôi môi đỏ mọng.

Bà lão này yếu bóng vía quá.

Cô còn muốn chơi thêm một lúc nữa, người đã ngất đi rồi.

"A Phúc, người trốn trước đi, ban ngày ra ngoài lâu không tốt cho ngươi." Kiều Vãn dịu giọng nói với A Phúc: "Nếu buổi tối không có gì, ngươi có thể đến chơi với bà nội ta một lúc."

Bây giờ A Phúc có thể nghe hiểu Kiều Vãn nói gì, khe khẽ meo một tiếng, cơ thể hoá thành khói đen, dần dần biến mất trước mặt Kiều Vãn.

"Chị ơi?" Vào khoảnh khắc sau khi A Phúc vừa biến mất, một âm thanh tràn đầy bất ngờ vang lên từ ngoài cửa.

Ngay sau đó, một chiếc bóng xanh lam như con bướm nhỏ nhào tới trước mặt Kiều Vãn.

"Chị ơi, chị ơi, em còn tưởng không thể gặp lại chị nữa chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK