Nói xong, hắn đưa tay ra xách Đồng Hân, thật vất vả chạy tới, Đồng Hân không đạt đến mục đích, làm sao sẽ dễ dàng rời đi.
Cô trái phải né tránh, "Không đi, không đi. Con cũng phải cùng đóng kịch."
Tầm mắt quét qua, khóa chặt trên người đạo diễn ngồi trước màn hình, cô chạy qua đó.
"Nhanh bắt lấy nó!" Đồng Thành Kiệt sợ chết khiếp, chỉ lo Đồng Hân cái này nhóc con gây rắc rối, làm hại hắn diễn không được phim.
Đồng Hân đương nhiên là có đúng mực, cô lại không phải hùng hài tử, đã sớm quan sát qua, hiện tại là hậu tràng lúc nghỉ ngơi, cô chỉ là chạy qua đó.
Tiến vào tầm mắt của đạo diễn, ngẩng lên một trương khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu thuộc về trẻ con, giòn giã nói: "Thúc thúc, thúc là ở quay phim sao?"
Dương đạo nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy là tiểu bút bê sữa, trong nhà cũng có một đứa con trai không chênh lệch bao nhiêu, không khỏi hòa hoãn sắc mặt, khinh sinh nói: "Đúng vậy! Thúc thúc là ở quay phim đâu. Tiểu bằng hữu chỉ có mình con sao? Người nhà con đâu?"
Đang lúc này, Đồng Thành Kiệt xuyên qua đoàn người đoàn làm phim, đuổi theo tới nơi, nào có nghĩ đến Đồng Hân cái này nhóc con thế mà trực tiếp chạy tới trước mặt đạo diễn, nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, có chút nói năng lộn xộn nói: "Đạo, đạo diễn, nó không phải cố ý, ngài không nên trách, trách nó."
"Không có việc gì, chớ sốt sắng, đứa nhỏ là của nhà cậu sao?"
"Hân Hân!" Đồng Thành Quân thanh âm từ phía sau truyền đến, đoàn kịch nhiều người, đồ vật hỗn tạp, Đồng Thành Quân nhất thời không đuổi tới.
Đồng Thành Kiệt đột nhiên liền bình tĩnh lại, hắn nói: "Đúng vậy, đạo diễn, đây là cháu gái tôi, tôi lập tức dẫn nó rời đi, thực sự xin lỗi." Dứt lời, bỗng dưng đem Đồng Hân ôm lấy, không để ý Đồng Hân giãy dụa, cương quyết ôm rời đi.
Hắn bước mấy bước dài trở lại trước mặt Đồng Thành Quân, đột nhiên đem Đồng Hân nhét lại vào trong ngực Đồng Thành Quân, gương mặt bình tĩnh, nói: "Tam ca, Anh có chuyện gì vậy? Biết rõ ràng Hân Hân là cái thích nhảy ra quấy rồi tính tình, anh cũng không trông nó cẩn thận. Nó suýt chút nữa đắc tội đạo diễn, đem tôi cũng liên lụy rồi."
Đồng Thành Quân ôm con gái, trên mặt khiêm tốn nói: "Xin lỗi, ta cũng không biết con bé hôm nay làm sao."
"Được rồi, được rồi, đi nhanh đi." Đồng Thành Kiệt thúc giục Đồng Thành Quân rời đi, "Anh không có chuyện gì thì không cần đi tới bên này."
Đồng Thành Quân ôm con gái rời đi, hướng về đường cảnh giới bên ngoài đi.
Đồng Hân đá tiểu chân ngắn muốn đi xuống, "Ba ba, con không đi, con còn muốn xem đóng phim."
"Được được, chúng ta tiếp theo xem đóng phim, nhưng là phải cách xa một chút," Đồng Thành Quân cười nói: "Tứ thúc con a, là đối đóng kịch say mê sinh ra sợ chúng ta gây rối cho hắn."
"Con muốn gần chút xem.."
"Xa một chút xem không phải cũng rất đẹp sao." Đồng Thành Quân ôm Đồng Hân, bước mấy bước dài đã rời xa quay chụp hiện trường, mục đích của Đồng Hân muốn để cho đạo diễn nhìn trúng cứ thế thất bại.
Nhìn thấy tam ca Đồng Thành Quân hướng bên ngoài xa xa đi, Đồng Thành Kiệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn lại đi về phía đạo diễn, "Đạo diễn, vừa thật sự rất xin lỗi, cháu gái tôi không hiểu chuyện, quấy rầy ngài." Nói xong, còn cung cung kính kính khom người với đạo diễn, biểu hiện rất biết lễ nghĩa.
"Không có chuyện gì," Dương đạo diễn cười cười, "Đúng là một tiểu cô nương đáng yêu."
Lúc này, phó đạo diễn rón ra rón rén đi ngang qua, hắn vội vã hô: "Tiểu Phương, cậu tìm người đến đâu rồi?"
Phó đạo diễn Tiểu Phương thấy tránh không thoát, chỉ có thể bước nhỏ chạy tới, gương mặt khổ sở nói: "Nào có nhanh như vậy a! Dương đạo, ngài đề điều kiện cũng quá cao, lại là lâm thời thêm nhân vật, từ Bắc Kinh tìm cũng phải tốn thời gian không phải sao?"
Dương đạo diễn nói: "Chỉ là tìm cái hình tượng tốt, có như vậy khó sao? Cũng không biết ở chung quanh đây tìm một chút, xem có hay không người trẻ tuổi thích hợp."
Tiểu Phương ánh mắt liếc đến Đồng Thành Kiệt đứng ở một bên, trước mắt đột nhiên sáng ngời, "Ai, vị này hình tượng liền không tồi nha! Ăn mặc thật phù hợp hình tượng nhân vật chúng ta muốn tìm."
Đồng Thành Kiệt đột nhiên sốt sắng lên, hai ngày nay hắn cùng đoàn kịch công nhân viên quan hệ đến thật tốt, đã sớm biết đạo diễn đang tìm một người trẻ tuổi đến diễn một cái vai phụ rất trọng yếu.
Ngay cả vừa nãy hết sức ngăn cản bắt tam ca rời đi, cũng là không hi vọng tam ca đoạt nổi bật của mình, hắn lớn lên không kém, còn có chút đẹp mắt, nhưng ở trước mặt tam ca hắn, thì chút điểm này không đáng nhắc tới.
Dương đạo diễn đánh giá Đồng Thành Kiệt một chút, lập tức lắc đầu một cái, "Khí chất không quá được, tuổi nhìn cũng có điểm quá nhỏ."
"Khí chất không được, tìm thầy hóa trang hóa hóa trang a! Tuổi cũng có thể hóa lớn," Tiểu Phương cực lực đề cử Đồng Thành Kiệt, nói: "Hắn lớn lên cao như vậy, trang dung họa thành thục một chút là xong rồi. Ngài lại xoi mói nữa, nhân vật này không tìm được người diễn, vậy liền làm lỡ quay chụp."
"Không được, không được." Dương đạo diễn liên tục xua tay, vẫn như cũ kiên trì yêu cầu cao của hắn.
Đồng Thành Kiệt tâm tình điên cuồng dâng lên kích động trong nháy mắt đình chỉ, mặt hắn đỏ rồi trắng, trắng rồi lại hồng, không nghĩ tới đạo diễn vậy mà sẽ ở ngay trước mặt hắn trực tiếp từ chối như vậy, điều này làm cho hắn không chỗ dung thân.
Thế nhưng Đồng Thành Kiệt vẫn muốn tranh lấy một hồi, hắn mang theo nụ cười hơi lúng túng, "Đạo diễn, ngài có thể để cho tôi thử xem, tôi diễn kịch diễn được cực kỳ tốt, cũng đặc biệt đặc biệt yêu thích diễn kịch, thời điểm ở trong trường học tổ chức dạ hội, tôi đều sẽ cùng các bạn học cùng lên đài biểu diễn kịch nói."
"Ồ? Cậu diễn kịch nói?" Dương đạo diễn bị Đồng Thành Kiệt dấy lên hứng thú, "Cậu diễn qua những kịch bản nào?"
Đồng Thành Kiệt lập tức nói: "《 Dông tố 》, 《 Quán trà 》, 《 Người lái buôn thành Venice》."
"Trong đó đến một đoạn? Cậu diễn ai?"
"Con trai Chu lão gia Chu Bình."
"Liền diễn một đoạn này, diễn đoạn Chu Bình nửa đêm qua cửa sổ tìm Tứ Phượng," Dương đạo diễn cười nói: "Diễn này một đoạn ngắn cách cửa sổ nói chuyện."
Đồng Thành Kiệt tự tin mười phần, hắn diễn qua kịch bản đều nhận được các bạn học cùng lão sư nhất trí khen ngợi, lúc này liền thả ra đến diễn, đem cảm tình Chu Bình nửa đêm đi gặp Tứ Phượng toàn bộ đều phóng thích ra ngoài.
Thùng thùng.. Đồng Thành Kiệt giả vờ gõ lên cửa sổ hai lần.
"Phượng, em mở cửa sổ đi, Phượng.. không có em anh không còn gì cả."
"Phượng, em trước mở cửa, để anh hôn một cái, anh van cầu em.. Phượng, đừng trách anh, anh không biết Lỗ Đại Hải là huynh đệ em."
* * *
Đồng Thành Kiệt diễn rất ra sức, nhưng trên mặt là hoàn toàn ức chế không được hưng phấn.
Nụ cười trên mặt Dương đạo diễn từ từ cứng ngắc, "Dừng dừng dừng.." liên tiếp hô mấy tiềng dừng, mới để Đồng Thành Kiệt biểu diễn đình chỉ.
"Đạo diễn, tôi diễn thế nào?" Đồng Thành Kiệt gấp không kịp hỏi.
"Rất tốt, cậu diễn rất tốt, thế nhưng hình tượng của cậu cùng hình tượng nhân vật tôi muốn tìm không phù hợp," Dương đạo diễn mỉm cười đưa tay thủ thế mời, "Thực sự rất xin lỗi."
"Vậy sau này nếu có nhân vật thích hợp, ngài có thể tìm tôi diễn sao?" Đồng Thành Kiệt chưa từ bỏ ý định hỏi.
Dương đạo diễn mỉm cười gật đầu nói: "Đương nhiên."
Tuy rằng diễn thử không thành công, nhưng được đạo diễn khẳng định, Đồng Thành Kiệt còn là phi thường hài lòng, hắn đã bắt đầu ảo tưởng, trở thành phim truyền hình nhân vật chính, trở thành nổi tiếng toàn quốc siêu cấp minh tinh, trở thành đối tượng ngàn vạn thiếu niên truy phủng.
Chỉ cần đóng phim tiến vào giới diễn viên, hắn nghĩ tới những điều này, đều có thể thực hiện.
Hắn không biết chính là, ở hắn sau khi rời đi, cái kia phó đạo diễn thở dài nói: "Ai, nhìn còn là một tiểu tử rất tinh thần, làm sao diễn kịch lên cùng trúng tà giống nhau."
Dương đạo diễn cười cười nói: "Cho nên nói a, người ăn nghề này cơm, không có điểm thiên phú là không được. Đúng rồi! Cậu khắp nơi đi hỏi thăm một chút xem, xem phụ cận có hay không nam nhân lớn lên đoan chính, ta liền không tin không tìm được một cái."
* * *
Ngày hôm nay diễn đã chụp xong, phó đạo diễn Tiểu Phương đi tới trước mặt diễn viên quần chúng dân bản xứ, hỏi: "Ai, người trong thôn các ngươi có nam nhân nào lớn lên đặc biệt đoan chính không?"
Có người hỏi: "Đạo diễn, cậu hỏi cái này làm cái gì?"
Tiểu Phương cười cười nói: "Này không phải thiếu một cái vai phụ sao, từ Bắc Kinh tìm quá xa, nghĩ trước ở trong thôn các người xem có hay không thích hợp."
"Đạo diễn, tôi, cậu cảm thấy thế nào?" Có diễn viên quần chúng thoải mái hỏi.
Tiểu Phương cười nói: "Cậu nhưng không được, chúng ta đạo diễn yêu cầu rất cao. Nói cái gì tướng mạo đoan chính, nào có chỉ cần đoan chính, còn phải là tướng mạo tuấn mỹ."
"Ha ha," người kia cũng không tức giận, chỉ cười to hai tiếng, quay đầu nhìn về phía diễn viên quần chúng ở một bên nói: "Muốn tìm nam nhân tuấn mỹ, này mười dặm tám thôn, nào có nam nhân so với tam ca Đồng Thành Kiệt lớn lên càng đẹp mắt. Đồng Thành Kiệt, ngươi nói đi?"
"Ha ha," Đồng Thành Kiệt lúng túng nở nụ cười, nói: "Tam ca ta lớn lên đúng là rất đẹp mắt, nhưng là hắn đối đóng phim khẳng định không có hứng thú, hắn chỉ biết trồng trọt, hắn liền cao trung đều không đọc xong đâu."
"Phải nhìn người trước chứ," Tiểu Phương nói: "Vậy đợi chút tôi cùng cậu cùng nhau về nhà cậu đi."
"Tôi.." Đồng Thành Kiệt còn muốn nói điều gì, Tiểu Phương đã giải quyết dứt khoát, "Cứ định như vậy đi!"
Lần này, không cho Đồng Thành Kiệt nói cái gì nữa. Nhưng vừa nghĩ tới nhân vật mình muốn đóng, có thể sẽ rơi xuống trên đầu tam ca, Đồng Thành Kiệt trong lòng liền đặc biệt đặc biệt không thoải mái, dựa vào cái gì chứ?. Đam Mỹ Cổ Đại
Hắn yêu thích đóng phim như vậy, đóng phim, gần nhất nằm mơ đều đang suy nghĩ chuyện này, nhưng tam ca hoàn toàn không tiếp xúc qua, hắn dựa vào cái gì có thể có cơ hội này? Chỉ bằng gương mặt đó của hắn?
Nghĩ như vậy, Đồng Thành Kiệt cảm thấy càng không công bằng, rõ ràng là cùng một cái cha mẹ sinh, dựa vào cái gì tam ca hắn có thể lớn lên xuất chúng như vậy, xuất chúng đến mọi người đều cảm thấy tam ca hắn là thanh niên tuấn mỹ nhất mười dặm tám thôn.
Mắt thấy cách nhà càng ngày càng gần, Đồng Thành Kiệt không nhịn được nói: "Tôi còn tưởng các người tuyển nhân vật nhiều nghiêm ngặt đâu, nguyên lai cũng tùy tiện như vậy!"
"Tùy tiện?" Tiểu Phương không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
"Đúng đấy, tôi đều nói tam ca tôi chỉ là một cái nông dân biết trồng trọt, các người còn nhất định phải tìm hắn," Đồng Thành Kiệt nói: "Một cái nông dân biết đóng cái gì phim? Này còn không tùy tiện?"
Tiểu Phương vui tươi hớn hở nói: "Không thể nói như thế, phóng tầm mắt cả cái Trung Quốc nhìn lại, hướng ba đời trước tính nhà ai không phải là nông dân? Lấy chúng ta Dương đạo tới nói, cha mẹ là nông dân, hắn khi còn bé cũng là trồng hoa mầu lớn lên."
"Nhưng tam ca tôi đối diễn kịch không có hứng thú, cũng không biết diễn."
"Ai trời sinh biết đóng phim a? Không phải đều từ từ mài giũa mà thành, ngươi yên tâm, chúng ta Dương đạo đặc biệt biết mài giũa người mới, cũng thích nhất dùng người mới."
Đồng Thành Kiệt nghẹn một ngụm ấm ức ở ngực, thấy khuyên không được phó đạo diễn, chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn hắn trở về nhà.