Cô đây là đang nằm mơ đi! Rõ ràng trước đó muốn ra ngoài công tác, còn đang ngồi trên xe khách, làm sao sẽ ở chỗ này?
Đồng Hân dùng sức nhéo mạnh hai má: "Ai ui.." Cô đau đớn kêu lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, đau quá! Lẽ nào không phải là mơ?
Cô xuống giường, đi ra ngoài, cảnh tượng trước mắt cùng nhà cũ trong ký ức dần dần chồng lên nhau, hành lang dài rộng, bốn ngôi nhà trệt xếp hàng nối liền nhau, đối diện gian nhà cô còn có một ngôi nhà mái ngói lớn, đó là chỗ ở của ông bà nội.
Cô ma xui quỷ khiến mà đi tới, đẩy cánh cửa của ngôi nhà mái ngói ra, không ngờ đối diện một phụ nữ trung niên đang đi tới, tóc ngắn mặt nhọn, khóe mắt không ít nếp nhăn, mặc một chiếc váy dài thuần xanh in bức văn thập tự thọ, nhìn thấy Đồng Hân vào đến nhà, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, túm chặt bím tóc cô, trách mắng: "Nha đầu thối nhà ngươi, lại tới nhà bếp ăn vụng đúng không? Liền chưa từng thấy qua nha đầu tham ăn như mày, nhanh cút cho tao, từ nay trở đi trừ lúc ăn cơm, không cho phép đến nhà tao bên này."
Phụ nhân trung niên chính là bà nội Đồng Hân Quách Xuân Hoa, không có già nua như trong ký ức, ngược lại rất trẻ mà lại trung khí mười phần, khí lực cũng lớn, bím tóc của Đồng Hân bị nắm vào giống như muốn xé rách một mảng da đầu cô.
"Con, con.." Đồng Hân đang đắm chìm trong khiếp sợ, nói chuyện đều không lưu loát.
"Con cái gì mà con?" Quách Xuân Hoa lớn tiếng nói: "Tao còn không thu thập được con nhóc thối như mày?"
Nói rồi nắm chặt bím tóc cô đi ra ngoài. "Mẹ mày đâu? Nó không biết dạy con, tao đến nói cho nó nên làm sao dạy con cái?"
"Con không ăn vụng.." Đồng Hân nói lời này có chút thiếu tự tin, xác thật lúc còn nhỏ cô rất tham ăn, ở nhà bếp ăn vụng qua rất nhiều tóp mỡ.
"Diệp Tiểu Vân, cô tới đây cho tôi, cô là như thế nào dạy con gái cô" Bà nội Quách Xuân Hoa trung khí mười phần quát.
"Làm sao vậy?" Chỉ thấy một cô gái trẻ vịn cầu thang từ trên căn nhà leo xuống, mặc một chiếc váy hoa màu trắng, thắt bím tóc đuôi ngựa cùng một kiểu với Đồng Hân, trên đầu còn buộc hai chiếc nơ con bướm, vóc người tinh tế, mặt trứng ngỗng, đôi mắt to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, xinh đẹp như nữ minh tinh trên lịch treo tường.
Đây là, đây là.. Đồng Hân sững sờ, đây là mẹ cô Diệp Tiểu Vân? Thật là xinh đẹp! Nào có dáng dấp người phụ nữ trung niên già nua lại oán khí đầy mặt trong trí nhớ của cô.
"Diệp Tiểu Vân, cô dạy dỗ con gái cô thế nào vậy? Nó lại chạy tới phòng bếp trộm tóp mỡ ăn." Quách Xuân Hao tức giận nói: "Giống như quỷ chết đói chưa từng thấy đồ ăn, thật không hổ là chủng loại chỗ cô."
Diệp Tiểu Vân mặt đỏ lên, nói: "Mẹ, cái gì gọi là chủng loại chỗ bọn con, ngài nói lời này là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Quách Xuân Hoa tay chống nạch, nói tới càng hăng hái, "Liền nói nhà chúng tôi cưới cô, bỏ ra bao nhiêu lễ hỏi, đều không hồi được một phần. Thời điểm tiệc mừng, tôi cũng chỉ gặp qua một nhà các cô ăn cỗ lấy phần. Từ nơi nghèo kiết hủ lậu đi ra đúng là lên không được mặt bàn."
"Nhà ai mà không có thời điểm khó khăn?" Diệp Tiểu Vân nói: "Huống chi đó là lúc trước, đại ca và nhị ca con hiện tại đều đi nơi khác làm công, mỗi tháng đều có thể có không ít tiền lương. Mẹ con cũng đã sớm bổ sung đồ cưới cho con, còn thỉnh thoảng gửi đồ đến cho con, hiện tại là bọn họ trợ giúp con sinh hoạt."
"Làm sao? Ghét bỏ sinh hoạt ở Đồng gia không dễ chịu? Không dễ chịu vậy thì ly hôn đi!" Quách Xuân Hoa càn quấy lợi hại.
"Mẹ, mẹ làm sao lại nó chuyện như vậy." Diệp Tiểu Vân giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng như trái đào.
Quách Xuân Hoa chớp chóp mắt, biết vợ lão tam lớn lên xinh đẹp, không nghĩ tới có thể xinh đẹp như vậy, vừa nghĩ tới lão tam từ trước đến nay nghe lời lại bởi vì cưới cô vợ xinh đẹp này mà không thuận theo giống như trước, con trai cực cực khổ khổ nuôi lớn thành của người khác, tức giận lại không có chỗ phát tiết.
"Tôi chỉ nói như vậy, cô không thích nghe thì thôi!"
Lúc này, Diệp Tiểu Vân trực tiếp giận đến đỏ cả vành mắt, lôi Đồng Hân lại đây, đùng đùng một cái hai lòng bàn tay đánh lên mông Đồng Hân, "Cho mày không nghe lời! Làm sao ham ăn như vậy, còn muốn đi ăn vụng!"
Đồng Hân?
Mẹ, người cãi không thắng bà nội, liền lấy con làm nơi trút giận?
"Mẹ." Đồng Hân nắm được tinh túy của đứa nhóc năm tuổi, há miệng ra liền oa oa khóc lớn: "Con không có ăn vụng, không ăn vụng, oa oa.."
"Tuổi còn nhỏ còn biết học nói dối!" Quách Xuân Hoa khăng khăng muốn cho Đồng Hân ngồi vững tội danh. "Tóp mỡ không phải mày ăn vụng thì là ai ăn vụng?"
"Không ăn." Đồng Hân há to miệng: "Không tin bà ngửi thử xem, con thực sự không có ăn."
Quách Xuân Hoa không nghĩ tới cháu gái luôn luôn nhát gan nay lại dám phản bác lại, lấy tay chỉ vào đầu cô, nói: "Mày chưa kịp ăn vụng liền bị tao bắt được! Đương nhiên nói không ăn vụng."
Diệp Tiểu Vân là cái bênh vực người mình, con mình mình được đánh, người khác đánh chửi vậy thì không được.
Cô đưa tay kéo con gái Đồng Hân lại đây, kìm nước mắt không rơi xuống, nói: "Mẹ, nếu Hân Hân không ăn vụng tóp mỡ, ngài liền không có đạo lý nói nó như vậy. Con gái của con, chính con sẽ dạy."
"Ôi." Quách Xuân Hoa hai tay chống nạch, tư thế đang muốn bùng lên, đột nhiên khóe mắt liếc thấy lão tam xách theo vại nước về đến nhà, gương mặt lập tức cười giống như đóa hoa, nói: "Ai nha, việc này có gì to tát! Muốn ăn tóp mỡ, cứ nói với bà, bà nội lấy cho con!"
Quách Xuân Hoa nói, còn đưa tay đến sờ đầu Đồng Hân, Đồng Hân ngạc nhiên với tốc độ trở mặt của Quách Xuân Hoa, cô sợ hãi trốn ở phía sau Diệp Tiểu Vân, lắc đầu liên tục: "Không ăn, không ăn."
"Con trở về rồi đây" Đồng Thành Quân cười hô: "Hân Hân, mau tới đây xem, ba câu cá trở về, cơm tối làm cá kho cho con ăn."
Nam nhân ăn mặc quần Âu màu đen, trên người bên trong là chiếc áo T-shirt màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi rộng màu trắng xanh, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt thâm thúy, hướng về Đồng Hân nở nụ cười, như một làn gió xuân, anh tuấn lại tỏa sáng.
Đồng Hân ngơ ngác mà nhếch miệng, đây là dáng vẻ của lão ba lúc còn trẻ? Ôi má ơi, này, này cũng quá đẹp đi!
Không nghĩ tới ba ba nói đều là sự thật, nhan giá trị của ba ba như vậy tuyệt đối sẽ bị đạo diễn coi trọng, được mời đi đóng phim.
"Làm sao vậy? Đây là khóc?" Đồng Thành Quân thấy con mắt của con gái cùng bà xã đều đỏ ngầu, không khỏi kỳ quái hỏi.
"Ha ha, khóc cái gì, ai dám bắt nạt vợ con? Con không ở, cô ta ghê gớm vô cùng." Quách Xuân Hoa cười ha hả nói: "Là Đồng Hân muốn ăn tóp mỡ, ầm ĩ muốn ăn đâu. Đến, Hân Hân, đi nhà bếp với bà, bà nội lấy cho con."
Kỹ thuật trở mặt này của bà nội Quách Xuân Hoa, một đời trước Đồng Hân là nhìn từ nhỏ đến lớn, lớn chút rời nhà thì tốt hơn, ít năm không thấy, thật sự có điểm không quen. Nhưng mà, trở mặt sao, ai mà không biết! Cô cũng biết giả bộ đáng thương nha!
"Hân Hân không ăn." Đồng Hân lắc đầu, nước mắt từng viên từng viên lớn chảy ra ngoài, "Hân Hân không ăn vụng, bà nội không cần đánh Hân Hân."
Nghe nói đến đây, mặt Quách Xuân Hoa trực tiếp tái đi, ngại đang ở trước mặt con trai không tiện phát tác, chỉ có thể ngại ngùng nói: "Hân Hân à, bà nội sao có thể đánh con, con đừng nói mò."
Đồng Hân ngẩng lên, một khuôn mặt nhỏ treo đầy những giọt nước mắt óng ánh, túm túm chính mình bím tóc: "Bà nội kéo bím tóc Hân Hân, rất đau rất đau, suýt chút nữa đem bím tóc kéo đứt luôn."
Dáng dấp nhỏ bé đáng thương hề hề, chọc đến Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân một trận đau lòng, Diệp Tiểu Vân ngay lập tức ôm lấy con gái, ôn nhu dỗ dành, tự trách mình vừa nãy đánh mông con gái.
Đồng Thành Quân cũng ngay lập tức trầm khuôn mặt: "Mẹ, Hân Hân con bé mới năm tuổi, thích ăn một chút cũng là bình thường, làm sao có thể nói là ăn trộm đâu? Còn dùng lực lớn như vậy kéo tóc con bé, ngài không cảm thấy quá.. nghiêm khắc rồi sao?"
Con ngươi Quách Xuân Hoa nhìn chằm chằm Đồng Hân trợn tròn hai mắt, nha dầu thối này lại học được cáo trạng, thực sự tức chết bà!
"Biết rồi." Quách Xuân Hoa nhăn mặt, vô cùng không vui nói: "Đây là con gái bảo bối của anh, tôi chính là không được chạm vào."
Ánh mắt bà nhìn vào thùng gỗ Đồng Thành Quân xách trở về, cười nói: "Ai, còn câu không ít cá à! Tối nay có lộc ăn, vừa vặn hôm nay đại ca con cũng trở về, đuổi kịp bữa này bồi bổ thân thể. Đáng thương một mình hắn dạy mấy lớp, mỗi ngày đều không thể ngừng lo lắng."
Nói xong, Quách Xuân Hoa nhấc theo vại nước đi về phía nhà cũ, trực tiếp đem việc oan uổng cháu gái gạt qua.
Đồng Thành Quân tuy rằng tức giận, nhưng dù sao cũng là mẹ hắn, cũng không thể đuổi theo muốn lời giải thích, lúc này từ trong túi móc ra một viên kẹo đường Đại Bạch Thỏ,
"Ai, Hân Hân ngoan. Ăn một viên kẹo đường liền không khóc nha!"
Đồng Hân nức nở sụt sịt.. hỏng bét! Khóc quá ra sức, nhất thời không dừng lại được.
Đồng Thành Quân thấy dáng vẻ oan ức của con gái, vừa đau lòng lại cảm thấy buồn cười, tự mình lột kẹo, nhét vào trong miệng con gái, nhẹ giọng dỗ dành: "Không khóc nha!"
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ vào miệng ngọt ngọt, Đồng Hân phát động quai hàm nhai nhai, thật ngọt! Ánh mắt cô ở trên người tuổi trẻ ba mẹ vòng tới vòng lui, tuyệt một đôi bích nhân xứng đôi vừa lứa, nhưng từ trước trong trí nhớ của bản thân, cha mẹ vẫn là già yếu cùng mặt mày xám xịt, thật sự không nghĩ tới bọn họ khi còn trẻ là như vậy chói mắt.
Này đều là vì làm việc nhà nông thời gian dài, bị miễn cưỡng tha mài thành như vậy, vì nuôi dưỡng toàn bộ gia đình, trồng tốt mấy chục mẫu đất, ngày ngày vất vả không xong, dung nhan lại soái khí, mỹ lệ cũng sẽ nhanh chóng khô héo đi.
Nếu làm cho cô trọng sinh, vậy đời này, cô chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy phát sinh. Muốn cho ba mẹ thoát khỏi tình trạng cung phụng cả gia đình, bị hút máu, theo đuổi cuộc đời của chính mình.
Thấy con gái nín khóc, Đồng Thành Quân lại từ trong áo sơ mi móc ra ví tiền, móc ra kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, tất cả nhét vào trong túi váy nhỏ của Đồng Hân.
"Em đâu?" Diệp Tiểu Vân bĩu môi, ghen tuông nói: "Chỉ nhớ cho con gái anh, không nhớ em sao?"
Đồng Thành Quân cười khẽ, đứng dậy, từ mặt khác túi áo móc ra một cái hộp, bỏ vào trên tay vợ, nói: "Đương nhiên nhớ tới em, anh để lại cái này cho em."
Diệp Tiểu Vân nhìn thấy chocolate trong tay, vui sướng lộ ra hai cái má núm đồng tiền "Này còn tạm được."
Đồng Hân đánh giá đầy túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, nhìn nguyên hộp chocolate nhập khẩu trong tay mẹ, trong nháy mắt cảm thấy kẹo trong túi không thơm nữa.
Thì ra lúc trước mỗi ngày mình đều bị thốn cẩu lương sao!