"Ba ba, ba rất đói sao?" Đồng Hân hỏi.
"Ừm," Đồng Thành Quân gật đầu, không dễ dàng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, nói: "Đột nhiên cảm thấy rất đói, muốn ăn nhiều một chút."
"Anh ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn,"
Diệp Tiểu Vân nơi nào gặp qua Đồng Thành Quân ăn lượng cơm lớn như vậy, nghĩ có lẽ là do mấy ngày nay bôn ba chạy đi chạy lại, cô suy nghĩ một chút liền đau lòng đem cơm của mình phân cho Đồng Thành Quân một ít, "Em cũng không có gì khẩu vị, phân một ít cho anh."
Đồng Thành Quân đưa chậu rửa mặt ra đón, lúc này Diệp Tiểu Vân mới nhìn rõ món ăn trong bát hắn, "Không phải anh không thích ăn tiết heo sao? Làm sao lại mua nhiều tiết heo như vậy?"
"Nhìn liền thấy khá ngon, nên muốn nếm thử, kết quả đúng thật là ăn rất ngon." Đồng Thành Quân cười nói: "Chờ bữa sau anh cũng muốn ăn cái này."
Diệp Tiểu Vân cười dịu dàng, nói: "Anh cũng phải ăn nhiều rau xanh, như vậy mới tốt cho cơ thể."
"Mẹ nói đúng," Đồng Hân giơ cơm hộp về phía trước, "Ba ba, cà rốt là rau xanh, con đem cà rốt phân cho ba."
Đồng Thành Quân cười híp mắt, "Tiểu nha đầu, đừng nghĩ cớ không ăn cà rốt, bé ngoan thì phải ăn hết."
Đồng Hân quyết miệng, "Hứ!"
Hai vợ chồng thấy vậy đều cười rộ lên, trẻ con thực sự là càng lớn càng thú vị.
Đêm khuya, nhìn thấy vợ cùng con gái đều ngủ rồi, Đồng Thành Quân rón ra rón rén lui ra phòng bệnh, đi về phía phòng bệnh Chung tiên sinh hắn vừa gặp trước đó.
"Muộn như vậy rồi, cậu gọi tôi ra đây làm gì?" Chung tiên sinh đang buồn ngủ thì bị đánh thức, trên mặt còn mang theo ủ rũ.
Đồng Thành Quân khẩn cầu nói: "Chung đại ca, hôm nay em nghe được anh cùng với vợ anh nói chuyện, anh có thể nói cho em biện pháp nhanh chóng kiếm tiền sao? Vợ em cầm lập tức giải phẫu, nhưng em vẫn chưa góp đủ phí giải phẫu, cầu anh thương xót em đi, nói cho em nên làm sao mới có thể làm việc đó."
Chung tiên sinh liên tục nói: "Tôi không muốn hại cậu, làm loại chuyện đó không tốt."
"Nếu không phải giống Chung đại ca ngài cần tiền gấp, em cũng sẽ không muốn đi con đường này," Đồng Thành Quân nói: "Xin anh thông cảm, thông cảm em với!"
Chung tiên sinh chết sống không hé miệng, xoay người liền muốn đi, "Cậu thanh niên, thực sự không thể đi làm việc này, đối thân thể thương tổn quá lớn."
"Chung đại ca, em van cầu anh!"
Chỉ thấy Đồng Thành Quân phù phù một tiếng, quỳ đến thẳng tắp, quỳ đến quật cường.
Chung tiên sinh kinh ngạc nhảy một cái, chạy nhanh dìu hắn lên, "Cậu đừng như vậy."
"Chung đại ca, vợ em chính là mạng sống của em, vì cô ấy, cái gì em đều nguyện ý làm."
"Hày.. cậu muốn biết, tôi nói cho cậu là
Được."
Chung tiên sinh đem địa chỉ mà mình biết nói cho Đồng Thành Quân, còn không quên dặn dò: "Việc này chung quy là không được khuyến khích, cậu vượt qua cửa ải lần này, sau này nhưng chớ có lại nổi lên ý nghĩ như này, bằng không hại mình, cũng hại cả gia đình."
* * *
Ngày thứ hai ăn cơm sáng, bữa sáng của ba ba là cháo tiết, vẫn là một chậu rửa mặt, miệng lớn ăn đến phi thường hài lòng.
Diệp Tiểu Vân cái miệng nhỏ uống cháo cá, thấy chồng ăn đến vui vẻ như vậy, không khỏi nhoẻn miệng cười, thực sự là giống hệt trẻ con, thích ăn liền muốn ăn thật nhiều.
"Hân Hân này, ba ba giao cho con một cái nhiệm vụ."
"Ba ba, ba nói đi, con nhất định sẽ tận lực hoàn thành."
"Đợi lát nữa ba ba đi ra ngoài có việc, mẹ liền giao cho con chăm sóc."
Đồng Hân dùng sức gật đầu, "Ba yên tâm, con bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
"Chuyện gì thế?" Diệp Tiểu Vân hỏi.
"À, chính là Dương ca bên kia gọi anh qua đó hỗ trợ, nói là có cái tủ lạnh làm sao đều sửa không được, kêu anh qua đó xem thử," Đồng Thành Quân nói: "Bình thường Dương ca giúp anh không ít, anh thực sự không tiện cự tuyệt. Anh chỉ đi một lát, rất nhanh liền trở về."
Diệp Tiểu Vân không có bất luận cái gì hoài nghi, cười nói: "Vậy anh mau đi đi, nhớ thay em nói tiếng cảm ơn với Dương ca."
Mẹ sinh bệnh, không tiện xuống giường đi lại, Đồng Hân chủ động nhận nhiệm vụ rót nước uống.
"Đến chỗ rót nước, con nhờ cô chú đi rót nước rót hộ con, nhớ chưa!" Đưa bình nước cho Đồng Hân, Diệp Tiểu Vân luôn mãi dặn dò.
"Vâng," Đồng Hân dùng sức gật đầu, "Con biết rồi."
Cô ôm bình nước, đi theo hướng mà mẹ chỉ, cô thuận lợi đi tới phòng nước sôi, lúc này trong phòng nước sôi chỉ có một phụ nữ trung niên đang rót nước.
Đồng Hân ôm chiếc bình đi tới, ngọt ngào nói: "Cô ơi, cô có thể rót hộ con một bình nước sôi được không?"
Chung phu nhân nghe tiếng thấy là một cô bé, cười nói: "Có thể nha, chờ cô rót xong, liền rót cho con."
Sau khi Chung phu nhân rót đầy bình nước của mình, vặn chặt nắp để sang một bên, đang muốn tiếp nhận bình nước trong tay Đồng Hân, thì chợt nhìn thấy Chung tiên sinh đi tới, động tác trên tay không khỏi dừng lại, nói: "Sao ông đã đến rồi? Không phải nói tôi đến là được sao?"
"Ngủ một mạch đến trưa, nên giờ đi ra ngoài hoạt động đi đứng, vừa vặn đi tới bên này." Chung tiên sinh cười nhấc lên bình nước vợ để gọn ở một bên.
Chung phu nhân tức giận liếc ông ta một cái, lập tức tiếp nhận bình nước trong tay Đồng Hân, vừa giúp Đồng Hân rót nước, vừa nói: "Ông vẫn là đặt đấy đi, ông nhìn sắc mặt ông đi, trắng như vôi ấy, đừng đến lúc đó đi đường không vững, té một cái làm vỡ cái bình, lại bị bỏng nước sôi."
"Tôi nào có mảnh mai như vậy?" Chung tiên sinh cười ha hả nói.
"Ông còn cười?" Vừa mới người vợ còn quan tâm ông ta, lúc này trong giọng nói lại mang theo chút phẫn nộ, "Tôi đang nói thật lòng với ông, ông còn tưởng tôi đang nói giỡn đấy à? Ông bị rút nhiều máu như vậy, coi như là thân thể làm bằng sắt cũng không chịu được, huống chi ông đều già đầu rồi, ông còn tưởng rằng mình là thanh niên trai tráng chắc!"
Đồng Hân kinh ngạc nhìn nam nhân trung niên, chẳng trách đầu tiên nhìn đến sắc mặt có chút tái nhợt, hóa ra là như vậy.
"Tôi ăn nhiều đồ ăn bổ máu chút là được," Chung tiên sinh vẫn như cũ cười hì hì nói: "Mấy ngày nay căng tin có tiết heo xào rau hẹ, còn có tiết vịt những cái đó món ăn bổ máu, ăn nhiều một đoạn thời gian, không phải liền bù lại."
"Không đàng hoàng." Bà vặn chặt bình nước, nhét vào trong ngực Đồng Hân, cười nói: "Cháu gái, này, bình nước của cháu."
"Con cảm ơn cô," Đồng Hân chớp hai lần lông mi, ngọt ngào nói.
Hai vợ chồng coi Đồng Hân là trẻ con, nghe không hiểu người lớn nói, lại tiếp tục nói đề tài vừa rồi, Chung phu nhân nói: "Ông nói ông, tự mình gieo vạ cho mình cũng thôi đi, ông còn đem người khác kéo xuống nước, nếu như ra cái gì bất ngờ, ông kêu người nhà cậu ta làm sao bây giờ?"
Chung tiên sinh gãi đầu một cái, nói: "Vợ cậu ấy bệnh tình nguy cấp, cần phí giải phẫu để làm giải phẫu, vì việc này, cậu ấy đều cho tôi quỳ xuống, tôi còn có thể không nói? Người nhà gặp nạn, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn? Tự nhiên là nghĩ tất cả biện pháp, mặc kệ trả giá hi sinh bao nhiêu."
"Cũng đúng." Chung phu nhân cũng thở dài theo.
Đồng Hân giống như bị gõ một gậy vào đầu, người bọn họ nói sẽ không phải là ba ba Đồng Thành Quân của cô đi?
Cô mang theo đầy bụng tâm sự trở lại phòng bệnh, đem bình nước giao cho mẹ, "Mẹ, con lấy nước nóng về rồi."
"Ngoan quá," Diệp Tiểu Vân sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thuận tay cầm lên một cái kẹo que, lột vỏ kẹo đưa cho con gái, "Đến, ăn cái kẹo que, đây là vừa rồi chị y tá cho."
"Cảm ơn mẹ," Đồng Hân tiếp nhận kẹo
Que, vừa ăn vừa nghĩ lại lời nói của đôi vợ chồng vừa rồi.
Mất máu thì mới bổ máu, vì vậy vị thúc thúc kia cuồng ăn tiết heo. Như vậy ba ba đâu, cô nhớ tới tối hôm qua ba ba ăn rất nhiều tiết heo, sáng sớm hôm nay còn ăn cháo tiết heo.
Rõ ràng mẹ đã nói, lúc trước ba không thích ăn tiết heo.
Đôi vợ chồng kia còn nói, là vì kiếm phí giải phẫu cho người vợ bị bệnh.
Ba ba..
Mũi Đồng Hân đau xót, nháy mắt nước mắt đã thấm ướt viền mắt.
"Sao con lại khóc? Là kẹo ăn không ngon sao?" Diệp Tiểu Vân kinh ngạc hỏi.
Âm thanh của mẹ vẫn là như vậy ôn nhu, trong nháy mắt vuốt phẳng nỗi khổ sở trong lòng Đồng Hân, cô lắc đầu một cái, nụ cười long lanh nói: "Bởi vì kẹo ăn ngon quá, ăn ngon đến con đều muốn khóc."
"Ha ha.." Diệp Tiểu Vân bị lời của con gái nhỏ chọc cho bật cười, gắt giọng: "Con cái tiểu nha đầu này!"
Nắng vàng trải lên hành lang khu nội trú, đem tất cả đều nhiễm một màu mật ong ôn như, bao gồm cả tiểu thiên sứ đang dựa vào cửa ngủ trên băng ghế, ở trong mắt người cha Đồng Thành Quân con gái chính là tiểu thiên sứ, hắn xách theo hộp cơm mua từ quán bên ngoài, sãi bước dài tới gần.
"Hân Hân, mau tỉnh lại," Hắn ngồi xổm xuống, tay rảnh đỡ lấy con gái đang lung lay sắp đổ, tiếng nói ôn hòa, "Bữa trưa, ba mua cho con móng heo kho con thích ăn nhất."
Đồng Hân ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được tiếng của ba ba, mơ màng một lúc, chợt nhớ tới mình là đang đợi ba ba, đầu óc tức khắc thanh tỉnh, mở mắt ra quả nhiên nhìn thấy ba ba Đồng Thành Quân trở về, lập tức vươn tay nắm lấy tay áo ba, "Ba ba, ba đã về rồi!"
"Ừm," Đồng Thành Quân cười, ra hiệu hộp cơm trong tay, nói: "Đói rồi đi, mau vào ăn cơm trưa."
Đồng Hân nhảy xuống ghế, rập khuôn từng bước theo sát ở sau gót chân ba ba, giả vờ ngây thơ hồn nhiên nói bóng nói gió, "Ba ba, cửa hàng thiết bị điện của Dương thúc cách nơi này xa không?"
Đồng Thành Quân một bên mở ra đóng gói hộp cơm cho bà xã Diệp Tiểu Vân, một bên kiên nhẫn trả lời vấn đề của con gái, nói: "Có chút xa."
"Vậy ba là đi bộ, vẫn là ngồi xe đi?"
"Ngồi xe, trong thị trấn có xe buýt công cộng, ngồi tới trạm xe buýt gần cửa hàng Dương thúc thúc, lại đi một đoạn liền đến."
"Ồ," Đồng Hân gật gù, còn nói: "Vậy ba có còn đi nữa không? Con cũng muốn đi nhà Dương thúc thúc chơi."
Đồng Thành Quân cười nói: "Con không phải đã đáp ứng ba ba, muốn chăm sóc mẹ sao?"
Đồng Hân nghẹn lời, phồng má lên nói: "Người ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút mà."
"Xì!" Diệp Tiểu Vân bị vẻ mặt đáng yêu của Đồng Hân chọc cười, nói: "Nó một đứa bé vẫn luôn ở tại bệnh viện cũng tẻ nhạt, lần tới anh qua đó, anh dẫn con bé đi chơi luôn."
Đồng Thành Quân nói: "Vậy vẫn là lần sau đi, chờ em khỏi bệnh, cả nhà chúng ta đi một chuyến. Lại nói anh là qua đó làm việc, vừa làm việc liền phân không ra tinh lực, vạn nhất lạc mất con bé thì làm sao bây giờ."
"Con mới không lạc đâu." Đồng Hân đếm trên đầu ngón tay nói: "Con biết ba tên Đồng Thành Quân, mẹ tên Diệp Tiểu Vân, nhà ở số 8 xóm 01 thôn Ngân Hạnh Thanh hồ huyện Kỳ (). "
Diệp Tiểu Vân cùng Đồng Thành Quân kinh ngạc liếc mắt nhau, Diệp Tiểu Vân mừng rỡ nói: "Em cũng mới nói cho con bé một lần, không nghĩ tới con bé đã nhớ kỹ."
Đồng Thành Quân ngữ khí kiêu ngạo mà nói: "Con gái của anh, đương nhiên thông minh."
"Vâng vâng vâng, giống anh," Diệp Tiểu Vân mắt đầy ôn nhu, trong giọng nói không tự chủ mang theo một chút cưng chiều.
Đồng Hân chưa quên chính sự, vừa ăn cơm vừa đánh giá tình huống của ba ba, so với lúc trước, gần đây ba ba thon gầy chút, lại không có thời gian xử lí chính mình bởi vậy râu ria xồm xàm, có chút lôi thôi lếch thếch giống nghệ sĩ khí chất.
Sắc mặt vẫn tính là hồng hào, tuyệt không có vẻ trắng xám, tinh thần tốt, khẩu vị cũng rất tốt, ăn được rất nhiều, bên trong món bữa trưa có nguyên liệu tiết heo bổ huyết.
Có lẽ là đột nhiên thay đổi khẩu vị, thích
Ăn tiết heo đi!
Ăn cơm xong, Đồng Hân bị mẹ ôm ở trên giường bệnh ngủ trưa, ba ba Đồng Thành Quân dọn một cái giường nằm ở bên cạnh giường bệnh, cùng nằm cạnh nhau.
Đồng Hân đưa tay ra bắt đầu đếm hoa tay trên đầu ngón tay, nói lẩm bẩm, "Một bông hoa, hai bông hoa, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ.."
Hai vợ chồng mặt mang mỉm cười nhìn con gái đếm hoa tay, Diệp Tiểu Vân cười hỏi: "Hân Hân nhà chúng ta có mấy cái hoa tay?"
"Sáu cái."
"Sáu cái," Đồng Hân giơ tay nhỏ nói: "Năm hoa sáu hoa mở hiệu cầm đồ, chờ sau này con lớn, sẽ làm đại lão bản."
"Ha ha.." Đồng Thành Quân tiếng cười sảng khoái.
Đồng Hân thuận thế nắm lấy tay ba ba Đồng Thành Quân, nói: "Ba ba, để con đếm xem ba có mấy cái hoa tay."
"Được," Đồng Thành Quân chủ động đưa tay ra phía trước.
Bàn tay Đồng Thành Quân rộng lớn, tuy rằng bởi vì làm việc nhà nông mà dài ra thô kén, nhưng ngón tay dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, vẫn như cũ là một đôi tay rất ưa nhìn.
"Tay áo đi lên một chút," Đồng Hân lôi ống tay áo của ba ba lên phía trên.
"Làm sao? Ống tay áo của ba còn chặn con đếm?"
"Ai nha, cứ kéo lên đi mà!" Đồng Hân lấy ra làm nũng tư thế.
Tư duy logic của trẻ con, người lớn vĩnh viễn không thể nào đoán trước cùng lý giải, Đồng Thành Quân nghe lời xắn lên phía trên, mẹ Diệp Tiểu Vân còn đưa tay hỗ trợ.
"Phải kéo cao lên một chút!" Đồng Hân cường điệu nói.
Ống tay áo hai bên cánh tay đều bị kéo lên, gân xanh nổi lên trên cánh tay hữu lực, Đồng Hân cầm lấy cánh tay ba ba, từng tấc từng tấc trái phải lật xem, đều không nhìn thấy bất kỳ lỗ - kim nào.
"Không phải xem hoa tay sao?"
"Cánh tay ba ba thật lớn!" Đồng Hân thán phục lấy cánh tay nhỏ của mình đi so với ba ba, trên cánh tay không lưu lại lỗ kim sau khi rút máu, nói như vậy người mà đôi vợ chồng kia nói, không phải ba ba của mình.
"Ha ha.." Đồng Thành Quân cười lắc lắc đầu, suy nghĩ của trẻ con hay thay đổi, mới vừa còn mấy cái vân tay, bây giờ lại so cánh tay to nhỏ.