• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng, mẹ ở trong phòng bếp làm cơm, ba ba cũng cùng một chỗ giúp đỡ rửa rau, thái rau, đốt củi, không nỡ để bà xã một mình bận rộn trong phòng bếp.

Đồng Hân thì cầm bút màu nước cùng tập vẽ, ngồi ở một bên bàn trong nhà chính tô tô vẽ vẽ, nỗ lực giả bộ một đứa trẻ, nhưng dư quang thỉnh thoảng lướt qua trên người đại bá cùng bà nội đang nói chuyện.

Hai người bọn họ chỉ coi Đồng Hân là trẻ con không hiểu chuyện, nói cái gì cũng không kiêng kị cô.

Đại bá Đồng Thành Hoành từ lúc về đến nhà, lông mày đều chưa từng dãn ra, nói: "Nhà bọn họ yêu cầu con lầy ra một vạn khối tiền sính lễ, không thì sẽ kêu Chu Tuyết cắt đứt với con. Con tuy rằng công tác mấy năm, nhưng mỗi tháng tiền lương ít như vậy, nơi nào lấy ra được một vạn? Mẹ, mẹ phải nghĩ cách giúp con!"

Quách Xuân Hoa bất mãn nói: "Đây là loại gia đình gì vậy? Thời đại này tuy nói Vạn Nguyên hộ đã phổ biến hơn rồi, nhưng gia đình bình thường làm gì có nhiều tiền như vậy, nhà bọn họ sao không đi cướp ngân hàng đi?"

(Vạn Nguyên hộ: Hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10000 NDT trở lên)

"Mẹ, nhà người ta muốn nhiều tiền như vậy, khẳng định là đáng giá!" Đồng Thành Hoành nói: "Cô ấy sống trong thành phố, ba mẹ lại làm trong bộ giáo dục quen biết nhiều người, nếu như con cưới cô ấy, con liền có thể được điều đến trong thành phố công tác, chung quy so với cả đời ở lại thị trấn vẫn tốt hơn nhiều."

"Nhưng một vạn tệ cũng là quá nhiều!" Quách Xuân Hoa nói: "Mẹ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy."

"Mẹ, mẹ thay con nghĩ biện pháp đi! Chờ tương lai được điều đến trong thành phố, con nhất định hảo hảo hiếu kính mẹ." Đồng Thành Hoành nói: "Đến lúc đó sẽ đón ngài vào trong thành thị hưởng phúc, không tốt hơn nhiều so với ở nông thôn sao?"

"Cô gái đó lớn lên thế nào? Tính tình có tốt không?"

"Lớn lên đương nhiên là vạn người chọn một." Đồng Thành Hoành ngữ khí dừng một chút, "Chính là đi đứng có chút tật."

"A? Là người tàn phế?" Quách Xuân Hoa khích động hỏi: "Này làm sao có thể? Con coi như độc thân, cũng không thể cưới nữ nhân như vậy, lấy về nhà cô ta không thể chăm sóc con, ngược lại kêu con chăm sóc cô ta."

"Không phải tàn phế." Đồng Thành Hoành bất đắc dĩ nói: "Chỉ là có chút cà nhắc, có thể đi đường."

"Vậy cũng không được, này chẳng phải để người chê cười sao?" Quách Xuân Hoa cười lạnh nói: "Điều kiện liền như vậy, còn muốn một vạn tiền sính lễ, không thấy xấu hổ sao?"

"Mẹ.." Đồng Thành Hoành khẩn cầu nói: "Con đều đã 30 tuổi, bây giờ còn chưa thành gia, ngài hãy giúp con một chút đi!"

Quách Xuân Hoa tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng đáy lòng cũng là đau con trai cả, trong đầu một cái lại tiếp một cái xoay chuyển, đột nhiên cười cười nói: "Được, việc này mẹ sẽ nghĩ biện pháp cho con."

Biện pháp? Còn có thể có biện pháp gì, nếu có biện pháp kiếm tiền, thì Quách Xuân Hoa đã sớm làm. Xem tình hình này khẳng định là đem chủ ý đánh trên đầu cái khác con trai con gái.

Đồng Hân bỗng nhiên nhớ tới, trước đó cãi nhau, mẹ có nói đến việc nhà mẹ đẻ đã bổ sung đồ cưới, chẳng lẽ là đánh chủ ý tới đồ cưới của mẹ sao?

"Bà ngoại, con tới rồi đây." Một bóng người nhỏ bé nhanh chóng chạy vào trong phòng, thẳng tắp ngã vào trong lồng ngực Quách Xuân Hoa, người đến không ai khác, chính là biểu tỷ Vọng Linh của Đồng Hân, bây giờ đời cháu chỉ có Đồng Hân cùng biểu tỷ Vọng Linh, vị biểu tỷ này của cô nhưng là độc chiếm hết thương yêu của bà nội Quách Xuân Hoa.

"Ai ui, bé ngoan của bà." Quách Xuân Hoa ôm lấy cháu ngoại gái, hôn lấy hôn để lên má cô nhóc: "Nhưng làm bà ngoại nhớ chết mất, hôm nay làm sao lại đến chỗ bà ngoại?"

"Nhớ bà ngoại nha." Vọng Linh biểu hiện mười phần ngoan ngoãn, nói: "Mẹ con biết đại cữu về đến nhà, thuận tiện cũng tới thăm đại cữu một chút nha."

Xì.. Đồng Hân nghe xong khịt mũi coi thường, cái gì mà đến thăm đại cữu?

Không phải chính là đến quỵt cơm, biết mỗi lần đại bá về nhà, bà nội đều muốn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, đặc biệt lại đây đánh một bữa thịnh soạn.

Lúc này, nhị cô Đồng Thành Ngọc cũng vào đến nhà, trong tay cầm theo một túi dưa chuột hái từ ruộng rau nhà mình, "Mẹ, đại ca."

"Ôi chao, tới rồi!" Quách Xuân Hoa nhiệt tình bắt chuyện, còn nói: "Tới thì tới, còn mang đồ vật làm gì."

"Này không phải là dưa chuột trong ruộng nhà con lớn lên tốt, nên hái một ít cho mẹ nếm thử sao." Nhị cô Đồng Thành Ngọc luôn luôn biết cách làm người, đến đây quỵt cơm cũng sẽ tìm ra lý do không chút sai sót.

"Món ăn được rồi, có thể dọn ra chưa?" Đồng Thành Quân đi ra hỏi.

Quách Xuân Hoa liếc mắt nhìn hắn: "Gấp cái gì? Lão tứ còn chưa có về đâu."

Đang nói, Đồng gia lão tứ từ bên ngoài trở về: "Mẹ, cơm làm xong chưa, con sắp chết đói rồi."

Quách Xuân Hoa đứng dậy, chuẩn bị xong hô lên: "Lão tam, mau bưng món ăn lên đi, thuận tiện đem cơm cũng đánh rồi bưng tới."

Đồng Hân đang chuẩn bị chuyển chỗ, bỗng nhiên biểu tỷ Vọng Linh đi tới, đoạt lấy bút màu nước trong tay cô, ở trên giấy vẽ của cô vèo vèo vẽ lên một cái địa đồ, một tờ giấy vẽ đẹp đẽ ban nãy bây giờ đã biến thành bùa vẽ quỷ, cô nhóc vẽ xong, còn một mặt khiêu khích nhìn Đồng Hân.

Nếu là tiểu Đồng Hân lúc trước, vậy khẳng định sẽ khóc sướt mướt không dám lên tiếng, nhưng hiện tại ở trong thân thể này đã thay đổi linh hồn, chỗ nào có thể nhịn được loại bắt nạt này. Biểu tỷ Vọng Linh chỉ lớn hơn cô có nửa tuổi mà thôi, vừa không có cái gì ưu thế về hình thể, ngược lại là bản thân cô so với cô nhóc nặng mấy cân, trên cánh tay hầu như đều là thịt, đánh người khả năng đau nha.

Đồng Hân tiến lên trực tiếp chính là một cái bạt tai lên mặt Vọng Linh, còn thuận tiện đoạt lại bút màu của mình, không quên ném cho Vọng Linh một ánh mắt trào phúng.

Tiểu biểu tỷ Vọng Linh ngơ ngẩn, không nghĩ tới Đồng Hân lại có thể dám đánh cô nhóc, tức giận đến vung tay, xông qua muốn đánh trả, Đồng Hân tránh sang một bên, lại duỗi chân ra ngáng một cái, Vọng Linh bị ngã cắm mặt xuống đất, "Oa" một tiếng khóc rống lên, lúc này, cuối cùng người lớn cũng chú ý đến trận đấu của hai đứa trẻ.

"Đây là làm sao vậy?" Quách Xuân Hoa đau lòng cháu ngoại gái, một bước dài xông qua nâng Vọng Linh dậy, thay cô nhóc phủi đi bụi bẩn trên người, "Đang yên lành làm sao lại ngã chổng vó thế này?"

Vọng Linh duỗi tay chỉ vào Đồng Hân cáo trạng nói: "Là nó ngáng chân con, oa oa.. đau quá!"

Quách Xuân Hoa vén ống quần cô nhóc lên nhìn, "Ai ui, làm sao còn bị rách da, đừng khóc, bà ngoại bôi nước thuốc đỏ cho con." Nói xong, thì nhìn chằm chằm Đồng Hân, "Là mày ngáng chân biểu tỷ? Tâm địa mày làm sao lại độc ác như vậy? Hả?"

Đồng Hân khi còn bé có thể sợ hãi bà nội trừng cô như vậy, mỗi lần đều phải nơm nớp lo sợ nửa ngày mới có thể trở lại bình thường. Nhưng hiện tại cô mới không sợ đâu, mặc cho Quách Xuân Hoa nói cô như thế nào đều nghe vào tai phải, ra tai trái.

Dư quang bỗng nhiên nhìn thấy ba ba cô Đồng Thành Quân bưng món ăn đi tới, vội vàng dùng sức nặn ra nước mắt, đáng thương vô cùng chạy về hướng Đồng Thành Quân: "Ba ba.. hu hu.. bà nội mắng con! Hu hu.. bà nội nói con là chủng loại xấu, còn nói thời điểm vừa mới sinh ra, nên bóp chết con, hu hu.."

Đồng Thành Quân nghe vậy mặt trầm xuống, lập tức đòi lại công bằng cho con gái: "Mẹ, làm sao mẹ có thể nói Hân Hân như vậy? Con bé là con gái con, người nói con bé là chủng loại xấu, không phải nói con là chủng loại xấu sai? Nói con là chủng loại xấu, cả nhà chúng ta có ai là chủng loại tốt?"

Cặp mắt thâm thúy kia của hắn tràn đầy nghi vấn cùng kinh ngạc đối với mẹ ruột Quách Xuân Hoa, mẹ luôn luôn đối với tiểu Vân cùng con gái vô cùng tốt, hôm nay là chuyện gì xảy ra? Đột nhiên oan uổng Hân Hân ăn vụng, còn nói con bé là chủng loại xấu, lúc sinh ra nên bóp chết?

"Mẹ, mẹ.." Mặt nạ của Quách Xuân Hoa thình lình bị xé nát, trên mặt lúng túng không thôi, chỉ có thể lúng túng nói: "Còn không phải là vừa mới nó đánh Linh Linh, lại ngáng chân Linh Linh, tuổi còn nhỏ mà đã dữ dằn như vậy rồi, mẹ là đang dạy bảo nó, nói chuyện có chút khômg thỏa đáng, nhưng cũng không nghiêm trọng như con bé nói."

Nói xong, cặp mắt tràn ngập tinh quang quét về phía Đồng Hân, dọa Đồng Hân giật mình một cái, Quách Xuân Hoa nói: "Gần nhất nha đầu này nói chuyện đều là nói ngoa, chẳng lẽ có người ở sau lưng dạy nó?"

Đứa bé năm tuổi, đương nhiên sẽ không nói những lời gây xích mích ly gián, Quách Xuân Hoa đem hoài nghi mũi dùi nhắm ngay con dâu thứ ba Diệp Tiểu Vân.

Đồng Thanh Quân nơi nào không nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ mình, lông mày lúc này nhíu chặt, nói: "Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều. Giữa trẻ con với nhau, cãi nhau cũng là chuyện bình thường, muốn giáo huấn liền giáo huấn cả hai, giúp một bên thì có ý nghĩa gì?"

"Ba ba," Đồng Hân kéo kéo góc áo Đồng Thành Quân, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Là biểu tỷ cướp bút màu nước của con, còn bôi loạn thất bát tao lên tập vẽ của con."

Quách Xuân Hoa: "Dùng bút màu nước của mày một chút cũng không được? Là đắt cỡ nào vậy!"

Bạn nhỏ Đồng Hân thở phì phò nói: "Không phải là không được, nhưng mà muốn dùng có thể nói với con! Con lại không phải không cho, mỗi lần biểu tỷ đều trực tiép cướp của con, còn cố ý làm hỏng. Bút màu nước đối với bà nội mà nói thì không đắt, nhưng mà đối với con rất trân quý, đó là quà ba ba tặng cho con, mỗi lần con dùng đều rất cẩn thận rất cẩn thận giữ gìn!"

Đột nhiên từ trong miệng một đứa bé năm tuổi nhảy ra nhiều lời như thế, khiến cho người lớn đều nghẹn đến không biết làm sao nói tiếp, hơn nữa cẩn thận nghe xong, cảm thấy nói rất có đạo lý.

Có đạo lý hay không, Đồng Thành Quân không biết, lúc nghe thấy con gái nói bút màu nước là ba ba tặng cho, đối với con bé mà nói rất trân quý, viên trái tim cứng rắn này nha, đã bị những câu nói này bưng đến độ mềm nhũn.

"Đúng vậy." Đồng Thành Quân khiên định đứng bên phía con gái, nói: "Nhị tỷ, tật xấu cướp đồ lung tung của Linh Linh nhà chị cần phải chấn chỉnh, lập tức liền muốn đi nhà trẻ, chẳng lẽ đi nhà trẻ cũng khắp nơi cướp đồ của người khác? Đó chính là làm người chê cười."

"Chị, chị.." Nhị cô Đồng Thành Ngọc bị đổ đến không nói lên lời.

Tranh chấp giữa mấy đứa nhỏ, Đồng Thành Kiệt nhưng không có hứng thú, hắn xú mặt nói: "Còn chưa ăn cơm sao? Có chút chuyện nhỏ cũng đáng cãi nhau?"

"Được rồi, ăn cơm ăn cơm, việc này liền cho qua." Quách Xuân Hoa sợ con trai út đói, mau mau xua tay đem trận phân tranh này đè xuống: "Thành Ngọc, con cũng đi bưng thức ăn."

"Nha." Nhị cô Đồng Thành Ngọc không vui, mắt liếc Đồng Hân một cái, sau đó liền vào phòng bếp bưng thức ăn, nhìn tới món ăn trong phòng bếp liền đem chút không vui dưới đáy lòng đè xuống, quên đi, vẫn là quỵt cơm quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK