• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn ăn sáng ngày thứ hai không thấy bóng dáng ba ba Đồng Thành Quân.

Đồng Hân hỏi: "Ba ba đâu?"

Diệp Tiểu Vân đáp: "Đi làm công rồi. Đinh gia thôn sát vách vừa vặn có người xây nhà, ba con tới đó dời gạch."

"Nha." Đồng Hân gật đầu đáp lời, cầm thìa tiếp tục múc cháo ăn, dư quang lướt qua những người ngồi trên bàn ăn bữa sáng. Chỉ có gia gia nãi nãi, còn có tứ thúc ở, không có đại bá.

Bữa sáng rất đơn giản, chính là cháo trắng thêm đậu ngâm chua tự muối, ớt cay, cải củ, v.. v, ăn vào cũng rất có tư vị.

Đồng Thành Kiệt vừa ăn cơm vừa khịt mũi, cầm chén và đến sạch sành sanh, đột nhiên hướng trên bàn thả xuống, nói: "Mẹ, cho con 20 đồng tiền. Hôm nay hẹn với bạn học muốn đi nhà sách trên trấn mua tài liệu học tập."

"Tài liệu học tập gì? Sao đắt như vậy?" Quách Xuân Hoa ngoài miệng thì nói vậy cho tiền lại không có chút do dự: "Này, cầm chắc, tuyệt đối đừng làm rơi mất. Đại ca con muốn cưới vợ, nhà chúng ta phải hết sức giúp đỡ, cũng không nhiều tiền dư dả."

Đồng Thành Kiệt đưa tay nhận lấy, thuận miệng nói: "Chẳng lẽ đại ca kết hôn tất cả chúng ta đều không cần sống? Theo con thấy, gia đình đấy muốn anh đưa nhiều tiền sính lễ như vậy rõ ràng là không coi trọng, cố ý làm khó dễ."

"Sách, sao lại nói như thế?" Quách Xuân Hoa trừng hắn một cái, "Muốn đi trấn trên thì nhanh chóng đi, nhớ về sớm một chút, đừng luôn trời không tối thì không về nhà."

Đồng Thành Kiệt trở về phòng lấy túi đeo chéo của hắn, nhảy nhót như con khỉ mà phóng đi.

Quách Xuân Hoa đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng bếp lấy hai quả trứng gà đi ra, cười khanh khách thả xuống trước mặt Đồng Hân và Diệp Tiểu Vân, "Đến, bọn con ăn trứng gà bồi bổ thân thể, đây là ta cố ý nấu cho hai mẹ con các con."

"Mẹ, ngài ăn đi! Con ăn no rồi." Diệp Tiểu Vân thụ sủng nhược kinh đem trứng gà đẩy về trước mặt mẹ chồng, mẹ chồng thân mật như vậy, đây là chuyện từ trước đến nay không hề có, dùng đầu ngón út suy nghĩ một chút liền biết, tám phần mười mẹ là vì tiền sính lễ cưới vợ của đại ca, Thành Quân không đồng ý liền xuống tay từ chỗ cô.

"Một cái trứng gà làm sao có thể đầy bụng? Bảo con ăn liền ăn."

Diệp Tiểu Vân thấp thỏm liếc nhìn trứng gà,

Chỉ nghe bên tai lanh lảnh tiếng bóc trứng, Đồng Hân con gái ba chia năm hạ đem trứng gà đập nát tước đến trắng trắng muốt muốt, sau đó mở ra miệng nhỏ cắn xuống một cái, đầy mặt vui vẻ nói: "Mẹ, trứng gà ăn thật ngon."

Thật là một đứa bé không tim không phổi!

Diệp Tiểu Vân cưới cười, cũng cầm lấy trứng gà, "Cảm ơn mẹ."

Nên đến thì kiểu gì cũng đến, cô cẩn thận ứng phó là được.

"Ai.." Quách Xuân Hoa liên tục kêu tốt mấy khẩu khí, hướng về gia gia Đồng Kiến Nghiệp nói: "Hiện tại là thời điểm ngày mùa, heo với gà trong nhà đều phải cho ăn, lập tức lúa trên đồng cũng có thể thu hoạch, càng đừng nói còn có đậu phộng cùng đậu tương muốn thu hoạch. Ông nói ông đang khỏe mạnh làm sao lại bệnh rồi, bây giờ trong nhà không ai, nơi nào làm đủ."

Đồng Kiến Nghiệp nói: "Không phải còn lão tam với lão tứ sao? Thành Ngọc bận xong việc nhà nó cũng có thể đến giúp, lại chứ kể còn có bà với tiểu Vân giúp đỡ, từ từ làm tổng có thể làm xong."

"Nói thì nói thế, nhưng Đồng Thành Kiệt lập tức lên cao tam, không thể mệt nhọc. Nhà Thành Ngọc bọn nó trồng chắc cũng không ít, đợi nó thu hoạch xong đến giúp đỡ biết đến khi nào? Còn như tiểu Vân, chậc chậc, thân thể nó kiều quý có thể dùng bao lớn lực?

Chớ nói chi lão tam, hiện tại sáng sớm liền ra ngoài tìm việc làm, làm còn là việc tốn sức, tôi nhìn đều đau lòng, nơi nào còn nỡ kêu nó xuống ruộng làm việc. Đứa trẻ này là cái hiếu thuận đâu, biết báo đáp gia đình, lúc trước thời điểm nó kết hôn, đại ca nó giúp nó không ít, hiện tại nó cũng biết đến giúp đại ca."

"Ai.. Nếu trong nhà còn lấy ra được tiền, vậy tôi khẳng định không để lão tam khổ cực như vậy chạy đi dời gạch. Nào có người mẹ nào mà không đau lòng con mình, dù sao cũng là mang thai mười tháng sinh ra, lại tay phân tay nước tiểu nuôi đến lớn như vậy."

Đồng Kiến Nghiệp nói: "Nói những điều này thì có ích gì? Chẳng lẽ đem đồ trong nhà đi bán lấy tiền? Vẫn là bảo lão đại đừng kết hôn?"

"Chẳng lẽ còn không cho tôi nói hai câu đau lòng con trai?" Quách Xuân Hoa liếc Diệp Tiểu Vân một chút, chậm rãi nói: "Tiểu Vân, con cũng đau lòng chồng con, vạn nhất nó bị bệnh, không phải là muốn bỏ tiền đi Trung tâm Y tế xem bệnh?"

Đồng Hân lông mày nhỏ nhíu lại, lời nói này của nãi nãi mang thâm ý nha! Cô một bên miệng nhỏ ăn trứng gà, một bên xem kịch vui, trẻ con mà, chỉ cần tự nhiên xem kịch, ngược lại người lớn cho rằng cô cái gì cũng không hiểu.

Diệp Tiểu Vân khó xử cắn cắn môi, nhớ kỹ tiền là không thể đưa ra, còn muốn giữ lại cho Hân Hân đọc sách, đến lúc đó việc gì cũng muốn hoa tiền.

Cô nói: "Mẹ, người yên tâm. Con nhất định chăm sóc Thành Quân thật tốt, bữa tối cho anh ấy hầm canh bồi bổ thân thể, còn xoa bóp cho anh ấy."

Nghe được mụ mụ Diệp Tiểu Vân trả lời như vậy, Đồng Hân suýt nữa bật cười thành tiếng, cố ý, mụ mụ tuyệt đối là cố ý làm bộ không nghe hiểu.

Quách Xuân Hoa ác độc nở nụ cười, "Cô nếu thực sự đau lòng nó, lấy tiền ra cho mượn không phải được rồi sao?"

"Mẹ, con nghe Thành Quân, anh ấy bảo làm sao, còn liền làm như vậy."

"Ha ha, cô không biết khuyên nó?"

"Con khuyên rồi, mà anh ấy không nghe!"

Diệp Tiểu Vân ăn một miếng lòng đỏ trứng, lòng đỏ trứng trôi tới yết hầu, cầm chiếc đũa chuẩn bị gắp một miếng đậu ngâm chua, không ngờ Quách Xuân Hoa duỗi tay ra, trực tiếp đem bát đựng dưa muối cầm đi rồi, "Nhanh thu dọn một chút đi, ăn một bữa cơm cũng lề mề như vậy, quần áo trong nhà còn chờ cô đi giặt đấy."

"Mẹ, con cho mẹ ăn." Đồng Hân đem bát của mình hướng trước mắt Diệp Tiểu Vân đẩy một cái, nãi nãi này của cô trở mặt cũng có chút quá nhanh đi, liền đậu ngâm chua đều không cho ăn.

Ăn xong cơm sáng, mụ mụ Đồng Hân cầm một thùng quần áo đi bờ sông giặt, Đồng Hân cũng được giao cho nhiệm vụ, cầm cái thúng nhỏ của cô đi giặt quần áo của mình.

Hôm nay nãi nãi giống như là nhìn chằm chằm mụ mụ, mới vừa giặt quần áo trở về, lại bị gọi đi cắt rau lợn, cắt xong rau lợn trở về, lại gọi mụ mụ Đồng Hân đem các gian trong nhà đều quét tước một lần, lại thét lên bảo mụ mụ đi làm cơm trưa, một khắc đều không để Diệp Tiểu Vân nghỉ ngơi.

Ăn xong cơm trưa, còn chưa nghỉ ngơi được một chút, Quách Xuân Hoa lại tới gọi: "Tiểu Vân, trong nhà không có lá thông khô nhóm lửa, cô ra sau núi cào một chút mang về."

"Ôi" Diệp Tiểu Vân đáp lời, đưa tay vuốt ve cái bụng vừa mới ăn no, hơi nhướng mày, không quá thoải mái, chắc là có điểm ăn hơi nhiều dầu, luôn thấy có chút buồn nôn. Tгuyện cop 𝐭ừ 𝐭гang ﹙ 𝐭гum𝐭гu yen﹒VN ﹚

Đồng Hân nhìn ở trong mắt, thầm nghĩ: "Sẽ không phải là có chứ? Một đời trước ba ba nói qua mụ mụ mang thai, nhưng không cẩn thận bị sảy, chính là việc phát sinh lúc mình năm tuổi.

Cô nói:" Mẹ, mẹ thấy không thoải mái sao? Con thấy lá thông khô trong nhà bếp còn rất nhiều, cũng không vội đi sau núi cào nha. Bên ngoài mặt trời lớn như vậy, coi như cào cũng đợi mặt trời không chiếu nữa lại đi nha. "

Diệp Tiểu Vân vỗ vỗ ngực, hòa hoãn cảm giác không thoải mái, cười nói:" Không có việc gì, trong rừng rất râm mát, cũng không nắng. Hân Hân con ở nhà ngủ trưa, mẹ rất nhanh sẽ trở về. "

Đồng Hân quyệt quyệt miệng, không vui nói:" Hôm nay nãi nãi làm sao đều gọi mẹ đi làm việc, bận bịu liên tục, đều không có thời gian chơi với con. "

Diệp Tiểu Vân sửng sốt một chút, bình thường cũng bị hô đến gọi đi làm việc, nhưng hôm nay xác thực rất nhiều lần, nghĩ tới buổi sáng từ chối dụng ý của mẹ chồng, bất đắc dĩ nói:" Vậy cũng hết cách rồi, bà là trưởng bối của mẹ, bảo mẹ làm việc mà không nghe lại thành đầu đề câu chuyện của thôn. "

Xác thực, với cái miệng đó của Quách Xuân Hoa, Diệp Tiểu Vân dám to gan không làm việc, e rằng một hồi liền truyền đến độ người toàn thôn từ trên xuống dưới đều biết Diệp Tiểu Vân cô là một cô vợ lười biếng, mẹ chồng bảo làm chút việc đều làm bất động.

Diệp Tiểu Vân đưa tay xoa xoa đầu con gái, ôm lấy bé lên trên giường ngủ trưa, nghĩ đến con gái mới năm tuổi, mình nói với nó những lời này cũng là nghe không hiểu, không khỏi cảm thấy buồn cười:" Bé ngoan ngủ trưa một lúc, mẹ rất nhanh sẽ trở về. "

Đồng Hân nơi nào có tâm tư đi ngủ, cha mẹ bị nãi nãi nắm lấy như vậy gắt gao, vì đại gia đình này bôn ba, chính là không suy nghĩ cho chính mình.

Lúc này, phòng sát vách một trận vang động, nghe được là tiếng của tứ thúc Đồng Thành Kiệt, hắn nói:" Này, chúng mày thấy tao mặc bộ nào đẹp? Là mặc bộ âu phục kia của tao hay là bộ đồ thể thao? "

Thanh âm một cậu thanh niên trẻ tuổi vang lên:" Bộ trên người mày là được rồi. Đi qua làm cái phông nền, diễn cái người qua đường Giáp, chẳng lẽ còn tưởng rằng mày là diễn viên chính? "

Đồng Hân sau khi nghe xong trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, vểnh tai lên nghe động tĩnh sát vách, người qua đường Giáp? Diễn viên chính? Lẽ nào là..

Đồng Thành Kiệt cười nói:" Vạn nhất tao bị nhìn trúng được diễn vai phụ có lời kịch thì sao? Vạn sự không có tuyệt đối, không phải sao? "Một trận âm thanh lục tủ vang lên, hắn nói tiếp:" Để ngừa vạn nhất, tao vẫn là mang nhiều một bộ quần áo đi! "

" Nhanh lên một chút, muộn liền không có phần của chúng ta. "

" Gấp cái gì? "Đồng Thành Kiệt nói:" Tao đều đã hỏi rõ ràng rồi. Bọn họ muốn ở chỗ này đập hơn hai mươi ngày kịch, thời gian còn nhiều. "

Lại một hồi huyên huyên náo náo thanh âm, sau đó là tiếng động bọn họ muốn đi ra ngoài, Đồng Hân vội vàng từ trên giường nhảy xuống, ngay cả dép cũng không kịp đeo chỉ vội chạy ra ngoài, cùng với tứ thúc Đồng Thành Kiệt còn có đám bạn của hắn vững vàng đụng phải.

" Tứ thúc, bọn thúc muốn đi đây vậy? "Đồng Hân giả vờ thiên trân khả ái," Mang con đi được không? "

Đồng Thành Kiệt một mặt không nhịn được đánh giá Đồng Hân một phen," Đi đi, đi ngủ trưa của nhóc đi, đừng có đáng ghét như vậy, đâu đâu đều muốn đi theo. "

Nói xong, một bước dài rời đi đem Đồng Hân bỏ lại.

Đám bạn Đồng Thành Kiệt nhao nhao đuổi theo, cười nói:" Thành Kiệt, cháu gái nhỏ đáng yêu như vậy mày cũng nỡ lòng hung? "

" Quản nó đáng yêu hay không! "Đồng Thành Kiệt nói:" Tao nhưng là phải đi đóng phim, làm sao có thể mang theo một đứa nhỏ? Này không phải kéo chân sau tao sao? "

Đồng Hân nhìn đoàn người tứ thúc đi xa, con ngươi đen láy chuyển rồi lại chuyển, xem ra không sai rồi, là ba nói cái kia đoàn phim đến thôn bọn họ lấy cảnh quay đến rồi.

Lão ba! Phải để ba ba Đồng Thành Quân của cô cũng cùng đi đoàn phim bên kia! Như vậy mới sẽ bị nhìn trúng, sau đó đi một con đường nhân sinh hoàn toàn khác.

Đồng Hân gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, căn bản không biết ba cô đi nơi nào, sốt ruột đợi một buổi trưa, mãi đến tận khi trời tối đen mới thấy ba cô kéo thân thể uể oải về đến nhà, một thân tro bụi, liền ngay cả tóc cùng lông mày đều có một lớp bụi.

Tứ thúc về đến nhà mặt mày vẫn luôn hớn hở nói đủ loại ở đoàn phim, còn nói đạo diễn khen hắn ăn ảnh, lại lanh lợi! Là cái hạt giống diễn kịch tốt, nhưng không đem tứ thúc đắc ý hỏng.

Lại nhìn lão ba nhà mình, ha ha! Nơi nào còn có một chút dáng dấp anh tuấn soái khí, hoàn toàn chính là bộ dạng tên ăn mày.

Ở Đồng gia, từ đại bá đến tứ thúc đều lớn lên không xấu, thế nhưng lão ba Đồng Thành Quân càng biết lớn, hoàn mĩ chọn hết ưu điểm di truyền của gia gia nãi nãi, sống mũi cao, đường nét góc cạnh, còn có một đôi con ngươi đen thâm thúy, lớn lên vừa cao vừa thẳng, vừa nghĩ đến một đời trước, bị tha mài thành cái kia dáng vẻ, Đồng Hân tức mà không thể xả ra ngoài.

Hừ! Không hăng hái lão ba!

" Mau nhanh trước đi tắm rửa. "Diệp Tiểu Vân chuẩn bị cho hắn tìm quần áo," Anh xem anh thành một thân tro bụi, quá bẩn! Tắm xong lại ăn cơm! Tối nay làm thịt viên nhồi, em còn cố ý nấu cho anh canh hầm xương, bận cả một ngày cũng cực khổ rồi. "

" Ai, chờ chút, anh trước đi gặp mẹ. "Đồng Thành Quân cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn thấy Đồng Hân con gái mặc tiểu váy hoa đáng yêu khả ái ngồi trên băng ghế nhỏ, lấy một đôi mắt tròn vo giống chính mình liếc liếc trừng hắn, duỗi tay ra liền có thể bắt được, nghĩ nhéo nhéo khuôn mặt bé.

Đồng Hân thấy vậy, nhanh chóng hướng phía sau Diệp Tiểu Vân trốn. Diệp Tiểu Vân tức giận đùng đùng chụp rớt tay Đồng Thành Quân," Cũng không biết bản thân có bao nhiêu bẩn! Hân Hân mới tắm rửa sạch sẽ, đừng cho trên mặt nó bôi bẩn. "

" Hắc hắc, "Đồng Thành Quân cười ngốc, lập tức xoay người hướng nhà cũ bên kia đi đến, hô:" Mẹ.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK