• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa nhà cũ trồng mấy cây táo tàu, lá xanh thành bóng cây bị gió nhẹ thổi tạo ra rạng rỡ đốm sáng.

Đồng Hân ngồi ở trước bàn cơm, nhìn những mảnh vỡ trên mặt ximăng phát ngốc, bên tai truyền đến tiếng nãi nãi cùng mụ mụ nói chuyện trong phòng bếp, còn có tiếng tư tư của mì sợi thả vào chảo dầu.

Xa xa có tiếng chó sủa, còn có gà gáy thanh, tầm mắt lại hướng về phía xa xa vọng, bầu trời xanh thẳm, rừng núi xanh biếc, cho người ta một loại thế ngoại đào nguyên nhàn nhã cùng hơi thở khói lửa.

"Mẹ, con đói, còn chưa làm xong bữa sáng sao?" Đồng Thành Kiệt tiến vào nhà chính hô to, đánh vỡ Đồng Hân trầm tư, cô cầm lấy cái muôi tiếp tục múc cháo xương sườn mụ mụ múc cho ăn.

"Xong rồi, lập tức liền xong ngay," Quách Xuân Hoa ở trong phòng bếp trả lời: "Đang chiên bánh quẩy, lập tức liền ra nồi!"

Đồng gia những người khác cũng lục tục đến đông đủ, Diệp Tiểu Vân bưng một bát lớn cháo xương sườn từ phòng bếp đi ra, Đồng Thành Quân thấy thế vội vàng cản lại tiến lên tiếp nhận, "Để anh."

Cháo xương sườn mùi thịt nức mũi, bánh quẩy màu sắc vàng óng, vị xốp giòn, bữa sáng này là phải tỉ mỉ chuẩn bị mới có.

Quách Xuân Hoa chủ động gắp cho Đồng Thành Quân một cái bánh quẩy, cười híp mắt nói: "A, con không phải thích ăn bánh quẩy sao? Bánh quẩy này là mẹ cố ý chiên, con ăn nhiều một chút."

Đồng Thành Quân sửng sốt một chút, "Cảm ơn mẹ." Hắn trong lòng không khỏi mềm nhũn, một ngụm uất khí cũng từ đó biến mất.

"Cùng mẹ còn khách khí cái gì?" Quách Xuân Hoa lại chủ động hỏi Diệp Tiểu Vân: "Tiểu Vân, cháo xương sườn ăn có quen không? Có còn muốn ăn gì khác nữa không, con cứ nói với mẹ, mẹ làm cho con."

"Cháo xương sườn ăn rất ngon," Diệp Tiểu Vân nói: "Mẹ, con không chọn, mọi người ăn cái gì, con liền ăn cái đó."

"Vậy đâu được?" Quách Xuân Hoa cười cười đưa tay sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của Diệp Tiểu Vân, nói: "Con đang mang hài tử, đồ ăn đương nhiên phải tinh tế chút. Đúng rồi, mẹ nhớ con thích ăn móng heo, nếu không đợi lát nữa mẹ liền đi quầy thịt ở thôn sát vách nhìn xem có hay không móng heo, mua một chi về hầm. Thành Quân thích ăn miến, miến hầm móng heo, mùi vị ngon tuyệt."

"Móng heo nhiều quý a! Nhà chúng ta nào có thể như thế ăn, liền không sợ ăn nghèo sao?" Đồng Thành Kiệt vừa mới nói xong liền bị Quách Xuân Hoa tàn nhẫn vỗ một chưởng ở sau gáy.

Quách Xuân Hoa lớn tiếng nói: "Nói cái gì đó? Tam tẩu ngươi mang thai, ăn tốt chút có làm sao? Ta tình nguyện mua cho con bé, thì tình nguyện cho con bé làm, tình nguyện sủng ta con dâu. Ngươi cái tiểu hài từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy? Có thể thơm lây cọ điểm ăn, ngươi nên vụng trộm vui vẻ."



Đồng Thành Kiệt oan ức bưng sau gáy, đầy mặt không hiểu nhìn Quách mẫu, làm sao cũng không nghĩ tới Quách mẫu sẽ răn dạy hắn, ngày thường đâu có như vậy, mình nói cái gì mụ mụ đều sẽ không nói hắn.

"Ăn xong thì đưa chén cho ta," Quách Xuân Hoa cũng mặc kệ Đồng Thành Kiệt ăn xong hay không, đem bát hắn thu lại, nói: "Còn không mau đi hỗ trợ dựng lều, người lớn như vậy rồi, làm chút chuyện đều không gọn gàng."

Đồng Kiến Nghiệp tam chia năm hạ ăn xong, dẫn đầy mặt không vui Đồng Thành Kiệt đi dựng lều, Đồng Thành Quân thấy thế cũng tưởng đứng dậy, bị Quách Xuân Hoa ngăn cản lại, "Đến, lại ăn một cái bánh quẩy, bánh quẩy phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon."

"Con đi giúp ba." Đồng Thành Quân nói.

"Vậy cũng ăn xong bữa sáng lại đi," Quách Xuân Hoa nói: "Con không cần phải để ý đến bọn hắn, con bận bịu nhiều ngày như thế, cũng nên nghỉ ngơi. Lều liền để bọn hắn chính mình dựng đi, dựng không tốt cũng coi như xong, mọi người chen chúc ngồi cũng được."

"Con vẫn là đi xem một chút đi," Đồng Thành Quân đứng dậy, đem bánh quẩy cũng cầm lấy, "Bánh quẩy con cầm ăn." Dứt lời, người liền đi ra nhà chính.

Hắn đi tới khu đất trống dựng lều, thấy Đồng phụ cùng Đồng Thành Kiệt đang đem cây gậy trúc hướng bên trong xuyên, chuẩn bị đem dàn giáo dựng chắc, thế nhưng khí lực không đủ, làm sao cũng không đâm được vào trong đất.

Đồng Thành Quân mấy khẩu đem bánh quẩy ăn xong, nhặt lên cái xẻng bên cạnh, đi tới nói: "Con đến đây đi, mùa hè mặt đất quá khô, trước dùng xẻng đào cái hố, lại đem gậy trúc vùi vào càng thuận tiện."

Đồng phụ đưa tay vỗ vai Đồng Thành Quân, vui mừng nói: "Thành Quân, ba liền biết con là đứa nhỏ hiếu thuận, ba không nhìn lầm ngươi."

"Ba, chuyện qua đi, cũng đừng nhắc lại!"

"Ân, không đề cập tới."

Bên trong nhà chính, bữa sáng vẫn đang tiếp tục, Quách Xuân Hoa nhiệt tình lại múc cho Diệp Tiểu Vân một bát cháo đầy,

"Đến, ăn nhiều một chút, ăn no, ăn ngon, thân thể mới tốt, đứa bé trong bụng cũng khỏe mạnh lớn lên."

Diệp Tiểu Vân nhìn bát cháo thịt nhiều ít cháo, phi thường thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn mẹ."

Quách Xuân Hoa cười ha hả ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn TV đen trắng bên cạnh, nói: "Ai, bộ TV màu trong phòng các con tốn không ít tiền đi? Nhà Tiểu Phương trong thôn, các nàng mấy ngày trước cũng mua một đài, muốn không sai biệt lắm ba ngàn khối! Hai đứa cũng thật bỏ được mua TV quý như vậy."

Lão đại lễ hỏi muốn bọn họ ra ba ngàn thì đẩy tới đẩy lui, kết quả mắt đều không nháy liền mua một đài TV màu ba ngàn khối, chuyện này thực sự nói không thông được!

Diệp Tiểu Vân vội vã giải thích nói: "TV màu kia là mua nhị tay từ người khác."

"Thật sao? Mẹ xem rất mới nha, không phải mới mua sao?"

"Đương nhiên không phải. Lúc mua nó bị hỏng rồi, Thành Quân anh ấy tưởng thử xem có thể sửa được không, liền mua lại, kết quả còn sửa tốt." Diệp Tiểu Vân sợ Quách Xuân Hoa suy nghĩ nhiều, còn nói: "Vốn là muốn mua TV đen trắng, không nghĩ tới nhặt như vậy một cái đại tiện nghi, chỉ bỏ ra năm trăm đồng tiền, liền mua được một đài TV màu."

"Năm trăm khối, này cũng không rẻ a!"

"Kia không phải Thành Quân xem con có thai, ở nhà lại tẻ nhạt, cho nên mới mua."



"Ai nha, con không cần cùng mẹ giải thích nhiều như vậy," Quách Xuân Hoa khoát tay cười nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút. Hai đứa vận may cũng thật là tốt!" Nói xong, lại chỉ vào TV đen trắng nói: "TV màu của hai đứa khẳng định xem đẹp hơn TV đen trắng ở nhà chính nhỉ? Mẹ liền không giống các con có tốt như vậy phúc khí, lao lực cả đời, còn chưa có xem qua TV màu, cũng liền lúc đi nhà người khác ngồi ngồi có thể xem một hai."

Diệp Tiểu Vân sửng sốt, lời này nói là có ý gì? Là đang ám chỉ cô cái gì đúng không? Vẫn là cô cả nghĩ quá rồi.

Quách Xuân Hoa còn nói: "Trước đây mẹ đảo cũng nghĩ tới mua một đài TV màu đặt ở nhà chính, để mọi người đồng thời xem. Nhưng này không phải TV đắt sao? Có một đại gia đình như này muốn ăn cơm, nơi nào cam lòng dùng tiền mua? Chỉ có thể chấp nhận trước xem TV đen trắng."

Diệp Tiểu Vân lúng túng múc cháo xương sườn ăn, lần này còn nghe không ra ý tứ trong lời nói của bà bà Quách Xuân Hoa, kia cô chính là kẻ ngốc! Hợp với bà bà hai ngày này lấy lòng thì ra là coi trọng bộ TV màu trong phòng của cô.

Vậy cũng tuyệt đối không thể chuyển tới nhà chính, chuyển tới cô liền không có cơ hội xem TV, dù sao lúc trước chỉ có TV đen trắng thời điểm, cô đều sờ không tới biên, chỉ có thể theo cha mẹ chồng nhìn phim truyền hình bọn họ thích xem, không thể xem chính mình muốn xem.

Cô giả vờ ngây ngốc phụ họa bà bà Quách Xuân Hoa, chính là không nghe theo bà bà ý tứ, chủ động đưa ra đem TV màu phóng tới bên trong nhà chính.

Đồng Hân ăn xong cuối cùng một ngụm cháo, sát xong miệng đứng dậy: "Mụ mụ, con ăn xong rồi, con đi xem TV."

Nãi nãi Quách Xuân Hoa lợi hại, cô đời trước đã sớm nhận thức qua, không phải là thấy ba ba kiên cường lên, sợ sau này không thể đắn đo liền cố ý giả vờ giả vịt, trước đem ba ba hống quay đầu lại. Đối mụ mụ cũng vậy, thật vẫn luôn ăn ngon uống tốt vậy mãi chắc? Còn không phải có mục đích, chờ cái mục đích này đạt thành hoặc là đạt không được, cũng liền không trang nữa.

"Ân, đi thôi," Diệp Tiểu Vân cười nói: "Chỉ có thể xem một canh giờ nga, không thì sẽ xem hỏng con mắt."

Quách Xuân Hoa thấy Diệp Tiểu Vân không mắc câu, sắc mặt nhất thời không tốt lắm, đều nói rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ không biết đem TV màu đem ra, hiếu kính cha mẹ chồng sao?

Huống hồ TV màu để ở nhà chính, bọn họ cũng có thể xem, lẽ nào liền nhất định phải để trong phòng, ích kỷ xem một mình?

Đến cùng là tự chủ trương đổi gian nhà, mới đem con trai hống hảo Quách Xuân Hoa cũng không dám như vậy quá đáng, trực tiếp đưa ra để bọn họ đem TV màu nhường lại.

Bà cầm chén đũa hướng Diệp Tiểu Vân trước mặt đẩy một cái, nói: "Con từ từ ăn, ăn xong nhớ cầm chén đi rửa, mẹ còn có việc, vội vã ra ngoài."

Diệp Tiểu Vân nhìn bà bà Quách Xuân Hoa một cái, chỉ thấy trên mặt bà bà Quách Xuân Hoa cái loại ân cần cùng lấy lòng biến mất không còn tăm hơi. Quả nhiên, chỉ là bởi vì muốn TV màu trong phòng của cô, hơn nữa thuận tiện hống một hống nhi tử, cho nên mới đối tốt với mình, hiện tại hống được Thành Quân rồi, TV màu không lấy được, cũng liền khong trang nữa.

Như vậy tối hôm qua ở trước mặt cô khóc, cũng là muốn hống Thành Quân không tức giận, tiếp tục ở cái gia này nhẫn nhục chịu khó, cho nên mới làm cho cô xem.

Diệp Tiểu Vân tức chết chính mình, làm sao liền đi lên cái bẫy của bà bà, còn giúp khuyên Thành Quân, cô thật đúng là quá ngốc

Về việc cô nhìn thấu những chuyện kia, Diệp Tiểu Vân không hề cùng trượng phu Đồng Thành Quân nói, nói rồi cũng là vô dụng, bây giờ Đồng Thành Quân nhưng là cái hiếu thuận nhi tử, nơi nào sẽ nghe cô nói xấu ba mẹ hắn.

* * *

Trời còn chưa sáng, Diệp Tiểu Vân ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên nhận thấy bên cạnh trượng phu đứng dậy, cô mơ hồ trở mình, khốn đốn hỏi: "Dậy sớm thế? Đón dâu không cần đi sớm như vậy chứ?"

"Không phải, đóng phim." Đồng Thành Quân mặc quần áo nói.

"Hả? Không xin nghỉ sao?"



"Xin không được," Đồng Thành Quân nói: "Đạo diễn gần nhất sửa lại mấy tràng diễn, muốn đuổi tiến trình, thời gian có chút gấp."

Diệp Tiểu Vân đã không còn buồn ngủ, cô

Nghiêng người nằm, chậm rãi nói: "Vậy nguy rồi, anh không ở đây, đại ca anh, ba anh bọn họ nhất định phải không cao hứng."

"Tối hôm qua anh đã cùng ba anh nói rồi," Đồng Thành Quân đổi giày chơi bóng, nắm lấy ba lô bình thường đi đóng phim đựng đồ, "Ông ấy sẽ cùng đại ca anh nói, lại nói đồ vật chuẩn bị kỹ càng, anh có ở hay không, cũng không quan trọng."

Đồng Thành Quân thu thập xong đồ vật, xoay người đi tới, đưa tay sờ sờ đầu bà xã, "Em ngủ tiếp đi, anh đi đây."

"Ân," Diệp Tiểu Vân miễn cưỡng đáp lời, "Anh đi đi!"

Đồng Thành Quân sau khi ra cửa, Diệp Tiểu Vân ngủ tiếp, chỉ là không ngủ bao lâu, bà bà Quách Xuân Hoa liền đến gõ cửa, "Tiểu Vân, con mau mau dậy, ngày hôm nay đại ca con kết hôn, thật nhiều chuyện muốn bận bịu đâu. Mặc dù nói tiệc rượu có người chuyên chuẩn bị, thế nhưng nước trà, bánh kẹo cưới, hạt dưa đậu phộng các kiểu còn phải chúng ta chính mình chuẩn bị a! Mẹ biết con mang thai khổ cực, nhưng cũng chỉ bận bịu một ngày, con mau mau đứng lên đi!"

Diệp Tiểu Vân liền như vậy bị tóm tráng đinh, ngay cả cơm sáng đều không kịp ăn, theo Quách Xuân Hoa cùng nhau bận trước bận sau.

Đầu bếp lo liệu tiệc rượu mang theo người sáng sớm lại đây bận việc, rửa rau, thái rau, xây bếp đất, vì tiệc rượu buổi trưa làm chuẩn bị.

Sáng sớm đại ca Đồng Thành Hoành cũng từ trong nhà xuất phát, ngồi đội xe thuê đến đón dâu xe đi vào thành phố đón dâu.

Tân khách ở gần cũng lục tục đến, đi xong lễ mừng, liền túm năm tụm ba ngồi ở bàn dưới lều, uống trà cắn hạt dưa, một khối tán gẫu.

"Mẹ, mẹ trước ăn một chút gì đi," Đồng Hân nhìn Diệp Tiểu Vân không ngừng tiếp đón tân khách ngồi xuống, lại là bưng trà rót nước đi tới đi lui, đau lòng rót cho mẹ một ly sữa ngũ cốc.

Diệp Tiểu Vân vui mừng tiếp nhận, rầm rầm uống xong hơn nửa chén, cô khẽ khom người nặn nặn khuôn mặt tròn nhỏ của con gái, "Hân Hân thật ngoan, biết đau lòng mụ mụ."

"Mụ mụ, người đừng quá mệt mỏi, người còn mang bảo bảo đâu." Đồng Hân có chút sốt ruột, dù sao đời trước bảo bảo là không bảo vệ được, đừng là do mệt quá chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK