Vừa vào chỗ, Quách Xuân Hoa bắt đầu phân đùi gà, "Này, bạn già một cái, bồi bổ thân thể."
Gia gia Đồng Kiến Nghiệp thời gian trước xuống ruộng bị cảm nắng, dưỡng một đoạn thời gian thân thể cũng không thấy khá lên.
Quách Xuân Hoa lại tiếp tục phân đùi gà, "Còn một cái đùi gà lớn cho lão tứ, lập tức muốn lên cao tam, ăn đùi gà bồi bổ đầu óc, khai giảng phải hảo hảo đọc sách, tranh thủ thi đậu đại học."
Nói xong, lại gắp chân gà vào trong bát của lão đại Đồng Thành Hoành, "Lão đại, con dạy học cực khổ rồi, cũng ăn chân gà bồi bổ. Còn cài chân gà cuối cùng, cho Linh Linh nhà chúng ta ăn, hiếm lắm mới về chỗ bà ngoại."
Nhị cô Đồng Thành Ngọc chủ động cầm đũa gắp cánh gà, "Đùi gà cũng phân xong rồi, vậy con liền ăn cánh gà, mẹ, còn thừa một cái cánh gà, cho mẹ."
Đến phiên một nhà ba người Đồng Hân, chỉ còn dư lại những miếng thịt gà, không phải nói thịt gà ăn không ngon, nhưng những cái đùi gà cánh gà này không chỉ là đùi gà cánh gà, mà là mức độ được coi trọng trong ngôi nhà này, phân chia như thế, không phải rõ ràng nói một nhà ba người bọn họ bị cho ra rìa sao? Đến nhắc tới cũng không xứng.
Ở đời trước chính là như vậy, chia đùi gà cánh gà vĩnh viễn đều không có cô, càng huống chi ba ba mụ mụ.
Sự tức giận vì bị phớt lờ này, cô mới không chịu đựng!
Đồng Hân nặng nề thả cái bát nhỏ lên bàn, miệng nhỏ dẩu lên, nãi thanh nãi khí nói: "Tại sao mọi người đều có đùi gà cánh gà, con lại không có? Ba ba mụ mụ cũng không có?"
Nãi nãi Quách Xuân Hoa liếc mắt nhìn Đồng Hân: "Đùi gà có nhiêu đó, không đủ phân."
Đồng Thành Quân thấy vậy, vội cầm đũa gắp một miếng thịt gà lớn thả vào trong bát Đồng Hân, nói: "Hân Hân, miếng thịt gà này của con cũng là thịt đùi gà nha, từ trên đùi gà chặt xuống đấy."
"Nãi nãi bất công." Đồng Hân thề muốn một lời giải thích: "Phân đùi gà từ trước đến nay đều không phân cho con, cũng không phân cho ba ba mụ mụ. Lần trước ăn gà cũng là như vậy, đùi gà vĩnh viễn là đại bá, tứ thúc, còn có nhị cô bọn họ."
Quách Xuân Hoa đùng một tiếng đem chiếc đũa thả xuống, "Ta bất công? Ta nếu bất công, liền thịt gà các ngươi cũng không ăn nổi."
"Dựa vào cái gì không ăn nổi? Gà là mụ mụ bắt về nuôi, là con cùng ba ba dùng lá rau băm nát cùng hạt ngô cho ăn đến lớn." Đồng Hân có chứng có cớ nói: "Đại bá, tứ thúc bọn họ căn bản không có quản qua, càng huống chi là nhị cô, cô đều đã gả tới nhà người ta"
"Hân Hân! Đừng nói nữa." Con gái đột nhiên nói những lời này sẽ không cảm thấy là do cô dạy chứ?
Bất ngờ con gái còn đẩy tay cô ra, lại ồn ào nói: "Bất công, chính là bất công."
"Đủ rồi." Gia gia Đồng Kiến Nghiệp lớn tiếng quát, ông gắp đùi gà trong bát vào trong bát Đồng Hân, "Hân Hân, con ăn của gia gia."
"Cảm ơn gia gia." Đồng Hân vươn tay ra chặn, nói: "Gia gia là chủ gia đình, lại đang sinh bệnh, nên ăn đùi gà. Hân Hân lần này liền không ăn, đùi gà chúng ta luân phiên ăn, lần tới đến phiên Hân Hân ăn là được, không thể mỗi lần đều quên Hân Hân cùng ba ba mụ mụ nha."
Quách Xuân Hoa bị nói tới sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, con ngươi đen không lay chuyển nhìn chòng chọc Hân Hân, cái hoàng mao tiểu nha đầu này, làm sao sẽ nói ra những lời này? Xem ra là Diệp Tiểu Vân dạy rồi.
Gia gia Đồng Kiến Nghiệp cười cười nói: "Ân, vẫn là Hân Hân hiểu chuyện." Nói đoạn, nhìn nhị cô Đồng Thành Ngọc phía đối diện, nói: "Thành Ngọc, đem của con với Linh Linh nhường lại, cho Hân Hân cùng vợ lão tam."
Nhị cô Đồng Thành Ngọc khó xử nói: "Ba, này đều đến trong bát làm sao nhường?"
Đồng Kiến Nghiệp nói: "Không phải chưa động đũa sao? Con gái đều đã gả ra ngoài, còn cứ hướng nhà mẹ đẻ chạy còn ra thể thống gì?"
Đồng Thành Ngọc cắn lại cắn, chỉ có thể đem đùi gà cùng cánh gà nhường ra.
Tiểu biểu tỷ Vọng Linh thấy đùi gà trong bát mình bị gắp đi, còn tới trong bát Đồng Hân, oa một tiếng khóc lên, "Đùi gà, đùi gà của con.."
Đồng Hân còn rất muốn ăn đòn, đem miếng gà ba ba Đồng Thành Quân gắp cho cô, gắp vào trong bát Vọng Linh, nói: "Biểu tỷ, tỷ đừng khóc, cái này cũng là đùi gà nha! Tỷ lấy cái này thay thế."
Đồng Thành Quân xem tới đỡ trán, đứa con gái này của hắn.. cũng quá cổ linh tinh quái!
Diệp Tiểu Vân nhìn cánh gà trong bát, trong lòng ngũ vị tạp trần, gả tới Đồng gia năm năm, vẫn là lần đầu tiên ăn tới cánh gà. Hân Hân con gái vừa mới nói đúng nha, dựa vào cái gì mỗi lần không đến phiên một nhà bọn họ? Lẽ nào một nhà bọn họ ở cái nhà này kém người khác một bậc hay sao? Cô gắp cánh gà lên cắn một miếng, ân.. mùi vị quả là ngon! So với ăn ở ngoài tiệm đều muốn ăn ngon!
Phân đùi gà phong ba dừng lại, mọi người im lặng ăn cơm, ăn thẳng đến cuối cùng, Quách Xuân Hoa đột nhiên nói: "Vừa vặn mọi người đều ở, có việc muốn cùng mọi người thương lượng một chút, các con cũng có thể cùng nhau thảo luận bàn bạc."
Đồng Hân vùi đầu và cơm lỗ tai trong nháy mắt dựng lên, lẽ nào là muốn nói việc góp tiền cho đại bá cưới lão bà?
"Là như này, ta cùng ba các ngươi ở tại cái nhà cũ này đã rất nhiều năm rồi! Thời gian trước mưa to, không ngờ lại bị dột mưa, cũng không đủ ánh sáng, trời hơi tối một chút, bên trong liền tối đen như mực."
Quách Xuân Hoa nói: "Vì thế ta dự định đem nhà cũ này phá đi, mặt khác lại xây một ngôi nhà gạch. Tiền này, liền do ba anh em các con ra."
Lần nữa xây nhà? Nhà này nào được xây sớm như vậy. Một đời trước nhà cũ này phá đi xây lại, vẫn là việc khi Đồng Hân lớn lên ra ngoài công tác, cô còn ra một phần tiền xây đâu.
Đồng Thành Ngọc nhìn chung quanh, nói: "Quả thật có chút cũ, nhưng hiện tại cũng không gấp mà. Không phải còn có bốn gian nhà trệt đấy sao? Con gả ra ngoài rồi, liền trống một gian phòng, đại ca lại không thường xuyên ở nhà, vẫn là đủ ở mà!"
Quách Xuân Hoa nói: "Chị coi như đã gả đi, chẳng lẽ liền không về nhà mẹ đẻ? Bọn tôi muốn ở phòng chị, chị trở lại thì ở đâu? Lại nói đại ca chị trở về không phải cũng phải ở."
"Này muốn góp bao nhiêu tiền?" Đồng Thành Ngọc nói: "Con mở một cái tiệm tạp hóa nhỏ cũng kiếm lời không được bao nhiêu tiền, lại nói nghỉ hè trước đó, Linh Linh nhà chúng ta chính là muốn đi nhà trẻ, cũng muốn hoa tiền đâu."
Quách Xuân Hoa nói: "Cũng liền trên dưới bảy, tám ngàn, vạn khối, nếu muốn xây, không phải nên xây tốt một chút?"
"Con không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy ra một ngàn." Đồng Thành Ngọc nói: "Con còn phải lén lút lấy, không thì người nhà con biết, không chừng muốn cùng con nháo."
"Được thôi." Quách Xuân Hoa đáp lại, lại hỏi Đồng Thành Quân, "Lão tam, con định lấy ra bao nhiêu?"
"Con?" Đồng Thành Quân lúng túng, chính mình ở nhà giúp đỡ làm ruộng, tất cả thu nhập nông nghiệp đều quy thành sở hữu của mẹ hắn, hắn nơi nào còn có thu nhập khác, "Trong nhà nuôi heo, chờ cuối năm bán, chắc cũng có năm, sáu ngàn đi."
"Vậy sao được, lợn trong nhà là cung chi phí ăn mặc người một nhà, bán đi xây nhà, sau này ăn dùng phải làm sao? Càng đừng nói cha anh còn đang bệnh, mỗi lần đi bệnh viện xem bệnh, chính là tiêu không ít tiền."
Đồng Thành Quân: "Trong tay con khả năng cũng chỉ có ba, bốn trăm đồng, còn có tiền lời vài ngày trước con giúp người ta xây nhà."
Quách Xuân Hoa nhíu nhíu mày nói: "Vậy vợ anh đâu? Cô ta không thể giúp đỡ anh?"
Đồng Hân nghe xong, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra không thể trực tiếp hỏi muốn của hồi môn của mụ mụ Diệp Tiểu Vân, quay sang mượn việc xây nhà, muốn để Diệp Tiểu Vân chủ động đem tiền giao ra.
Đồng Thành Quân cười ngốc nói: "Vợ con ở nhà mang hài tử, lại không có công việc, lấy đâu ra tiền?"
"Ha ha, cô ta sẽ không có? Sợ là có tiền cũng không nói cho anh."
Đồng Thành Quân vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Tiểu Vân, chỉ thấy một khuôn mặt căng thẳng của Diệp Tiểu Vân, hắn nói: "Chính là vợ con có tiền, con cũng không thể tiêu tiền của cô ấy. Như này đi, con mấy ngày này đi khắp nơi nhìn xem ở đâu cần người xây nhà, từ từ kiếm tiền để dành.". Тìm 𝘵𝙧uyện hay 𝘵ại == ТRU𝙈Т RUYỆ𝐍﹒V𝐍 ==
Đại bá Đồng Thành Hoành không nhịn được mở miệng nói: "Liền chút tiền xây nhà đó của cậu, này tiết kiệm đến khi nào?"
"Vậy đại ca, anh định lấy ra bao nhiêu tiền?"
"Tôi dạy học tiết kiệm được chút tiền, có ba ngàn khối, đều cho trong nhà dùng xây nhà."
Đồng Hân nghe được thật muốn cười, mưu đồ này của đại bá tính toán đánh đến thật vang, muốn lấy tiền em trai, em gái mình để cưới lão bà, còn ngụy trang đến đàng hoàng như vậy.
"A? Đại bá, bá là muốn lấy tiền đi xây nhà, bá lấy đại bá mẫu phải làm sao?" Đồng Hân thiên chân vô tà nói: "Bá vừa mới không phải cùng nãi nãi nói, cưới đại bá mẫu muốn một vạn tiền sính lễ sao?"
"Ha ha," Nhị cô Đồng Thành Ngọc cười hai tiếng, "Thì ra là vì góp tiền cho đại ca cưới lão bà nha! Đây là việc tốt nha! Làm gì không thẳng thắn nói ra, ngược lại quanh co lòng vòng lấy lý do xây nhà."
Quách Xuân Hoa nói: "Nhà là muốn sửa! Chỉ có điều cho đại ca con mượn cưới vợ trước, đợi tương lai hắn tích cóp tiền trả lại, các con là huynh đệ tỷ muội thì nên giúp nhau một chút, tương lai con có việc cần giúp đỡ, đại ca con khẳng định sẽ giúp."
Đồng Thành Ngọc cười cười, "Hắn là đại ca con, nào có đạo lý không giúp, chỉ là tiền nhà con do chồng con quản, con muốn lấy tiền tới, nói là cho ba mẹ xây nhà, kết quả tiền lấy tới mà nhà thì không xây, hắn lại không gấp với con!"
"Chị liền nói, tiền này chị đưa hay không đưa."
"Có thể cho đại ca mượn." Đồng Thành Ngọc nói: "Viết cái giấy nợ, con cũng tốt nói cùng chồng con."
Quách Xuân Hoa không lên tiếng, ngược lại nhìn về phía con trai thứ ba Đồng Thành Quân, "Lão tam, con sao?"
Đồng Thành Quân nói: "Đại ca kết hôn, con làm em trai đương nhiên nên giúp đỡ, nhưng là đồ cưới của Diệp Tiểu Vân là nhà mẹ cô ấy cho, không thể động. Ngày mai con sẽ ra ngoài nhìn xem, xem có hay không nhà ai xây nhà, con đi làm việc kiếm tiền!"
Đồng Hân nghe ba ba nói, ở trong lòng cho ông dựng ngón tay cái, đây chính là đẳm đương nam nhân, không làm khó dễ bà xã, bản thân liền đem chuyện này đội trở lại.
"Ai!" Quách Xuân Hoa nặng nề thở dài, "Lúc bình thường mỗi người đều có thể lo liệu, thời khắc quan trọng thì đều không thể nhờ cậy. Đại ca ngươi đều nhanh 30, lại không nắm chắc thì càng thêm khó tìm."
"Mẹ, cứ như vậy đi." Đồng Thành Hoành ý thức được mình không thể từ em trai em gái lừa đến tiền sính lễ, chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Nhị muội, anh cho cô viết giấy nợ, cô cho anh mượn 2 ngàn khối."
Đồng Thành Ngọc gật gật đầu xem như đáp lại.
Đồng Thành Hoành lại nhìn qua tam đệ Đồng Thành Quân, nói: "Tam đệ, cậu xem có thể hay không giúp đại ca, việc này thực sự rất gấp, cũng rất trọng yếu. Chính anh có ba ngàn khối, lại cộng thêm hai ngàn mượn bên nhị muội, còn không sao biệt lắm năm ngàn. Anh tính toán bán chiếc xe gắn máy kia của anh đi, còn có tivi anh đặt mua ở ký túc xá trên trấn, tủ lạnh các thứ có thể góp được hơn một ngàn. Cậu xem có thể cho anh mượn ba ngàn không? Anh cũng cho cậu viết giấy nợ."
Ở thập niên 90, ba ngàn khối nhưng là một bút con số không nhỏ, đại bá đều cầu tới trước mặt, Đồng Thành Quân tiến thoái lưỡng nan, không muốn động đến đồ cưới của vợ, lại không muốn để đại ca thất vọng.