• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Hân vẫn là một đứa trẻ, không cách nào can thiệp vào quyết định của ba mẹ. Cô nhìn ba ba do dự, dáng vẻ khổ sở, trong lòng yếu ớt thở dài một hơi. Dựa theo tính tình lúc trước của ba ba, xưa nay không có cách nào nói không với người khác.

Đến nỗi mụ mụ Diệp Tiểu Vân, xưa nay sẽ không để cho chồng mình khó xử, bình thường đều sẽ chấp nhận thỏa hiệp.

"Không, đây không phải vấn đề viết giấy nợ hay không." Đồng Thành Quân nói: "Em nếu như động vào đồ cưới của tiểu Vân, về sau em làm sao có thể làm một người đàn ông trước mặt tiểu Vân? Làm vậy để ba mẹ cô ấy nhìn em như thế nào?"

Đồng Hân kinh ngạc nhìn về phía ba ba, lại có thể từ chối rồi? Câu trả lời thực sự làm người ta không ngờ tới.

Đồng Thành Quân kiên trì nói: "Việc kết hôn của đại ca, con nhất định sẽ giúp đỡ, ngày mai con liền đi tìm công việc chuyển gạch."

"Anh làm sao lại ngốc như vậy?" Quách Xuân Hoa mắng: "Mượn của anh, đến lúc đó lại trả cho anh không phải giống nhau sao?"

Đồng Thành Quân nói: "Mẹ, người muốn con lấy đồ cưới của tiểu Vân, đó là ép con vào tuyệt lộ."

"Tuyệt lộ?" Quách Xuân Hoa mộng bức: "Cái gì tuyệt lộ?"

"Ngài đây là phá hoại tình cảm vợ chồng bọn con, nam nhân nào tiêu đồ cưới của nữ nhân mà có thể không tổn thương lòng tự trọng? Một khi lòng tự trọng bị tổn thương, vậy tương đương với tổn thương tình cảm, tổn thương tình cảm vậy liền muốn ly hôn," Đồng Thành Quân nói: "Con mà ly hôn liền sẽ chết, này không phải ép con tới tuyệt lộ?"



Đại ca Đồng Thành Hoành trầm mặt, "Không cho mượn thì không cho mượn, không cần tìm nhiều lí do như vậy. Chẳng lẽ không có ba ngàn tệ của mày thì ta không cưới được vợ?"

Bầu không khí nhất thời cực kì căng thẳng, dựa theo tình cảnh mọi khi, ba ba Đồng Thành Quân nhất định sẽ là kẻ đầu tiên cúi đầu nhận sai, nghĩ biện pháp dỗ dành đại bá. Không nghĩ tới thẳng đến khi ăn xong cơm tối, mãi đến lúc đi nghỉ, ba ba Đồng Thành Quân tự mình bận việc mình, không hề đi tìm đại bá Đồng Thành Hoành, càng không để ý tới nãi nãi Quách Xuân Hoa lải nhải.

"Con cái lớn rồi, đều có chính chính tính toán!" Tiếng Quách Xuân Hoa lảm nhảm khồn ngừng từ nhà cũ truyền đến, còn nói: "Nói là huynh đệ một nhà, kỳ thật a, đều chỉ chú ý chính mình tốt, mới không quan tâm người khác có cái gì khó khăn!"

Đồng Hân được mụ mụ Diệp Tiểu Vân tắm cho thơm thơm, mặc vào váy ngủ bằng vải bông, thoải mái nằm trên giường nhỏ của cô chuẩn bị ngủ.

Một chút lải nhải ấy của Quách Xuân Hoa quả thực không đáng làm người khác tức giận.

Mụ mụ Diệp Tiểu Vân loảng xoảng một cái đem cửa sổ đóng lại, lại đem rèm cửa sổ kéo xuống, nhăn lông mày nói: "Mẹ cũng thật là, mãi không dứt, việc này ồn ào ra ngoài, để người nhà bên cạnh nghe được, còn không biết sau lưng nói cái gì."

"Em đừng quan tâm bà ấy." Đồng Thành Quân cầm cốc sứ ừng ực ừng ực uống một cốc nước lớn, lại điều chỉnh quạt gió để gió thổi đến cả gian nhà trệt, "Dù sao tiền cũng không cho mượn."

Diệp Tiểu Vân chải mái tóc dài, cười hỏi: "Anh hôm nay làm sao đột nhiên đổi tính? Em còn nghĩ tiền hồi môn của em nhanh không giữ được, anh lại trực tiếp cự tuyệt. Lúc trước anh không như vậy, ba mẹ anh, đại ca anh, bọn họ nói cái gì anh đều không đáp lời?"

Đồng Thành Quân nhìn một chút Đồng Hân trên giường nhỏ, thấy bé không có động tĩnh, cho rằng con gái ngủ rồi.

Hắn nói: "Ngày hôm nay ở trên bàn cơm, Hân Hân muốn được chia đùi gà, còn nói từ trước đến nay chưa có ăn qua đùi gà, mà mọi người đều đã tập mãi thành quen. Anh liền cảm thấy thấy có lỗi với em và Hân Hân, những năm này để bọn em theo anh chịu ủy khuất rồi."

Diệp Tiểu Vân mắt hạnh chớp chớp, nói: "Được rồi, làm sao lại nói đến cái này?" Cô hơi nghiêng thân thể tựa vào đầu vai Đồng Thành Quân: "Thành Quân, theo anh, em không cảm thấy ủy khuất, thật đó."

"Ai.." Đồng Thành Quân thở dài một tiếng, nói tiếp: "Nhị tỷ nói Linh Linh muốn đi nhà trẻ, khắp nơi phải tiêu tiền, làm sao Hân Hân không phải lập tức cũng muốn đi nhà trẻ? Nhị tỷ chị ấy có tiệm tạp hóa nhỏ, nhị tỷ phu lại ở quán cơm trên trấn làm đầu bếp, mỗi tháng đều có thể kiếm được không ít. Anh ở nhà làm việc, tiền kiếm được đều quy về trong nhà, bản thân lại không nhận được một phân tiền. Nếu như đem đồ cưới của em đi cho mượn, Hân Hân lấy cái gì đi học? Liền em muốn mua chút đồ cũng không thể trông cậy vào anh. Nghĩ đến đây, những năm nay anh thực sự là hỗn đản, để em theo anh chịu nhiều khổ như vậy."

Diệp Tiểu Vân ôm lấy cánh tay hắn, bắp thịt trên cánh tay hắn rắn chắc khiến cô không nhịn được lấy tay nhéo nhéo, "Nào có chịu cái gì khổ. Mỗi lần anh giúp người ta xây nhà, lấy được tiền không phải cho em mua quần áo thì chính là mua đồ ăn ngon. Em như vậy còn khổ sao?"



Đồng Thành Quân cầm chặt tay bà xã, nắm trong lòng bàn tay, cảm giác thật mềm mại, xúc cảm rất tốt, ánh mắt hắn đột nhiên kiên định lên, "Anh muốn đào cái ao trước nhà chúng ta rộng ra một chút, sau đó nuôi cá trong đó bán lấy tiền, tiền này sẽ giao cho em, tính vào kho tiền nhỏ của gia đình chúng ta. Em thấy thế nào?"

"Nuôi cá?" Diệp Tiểu Vân mày lá liễu nhíu lại, "Có được không vậy? Trước kia anh cũng chưa từng nuôi qua. Lại nói mua cá giống cũng cần tiền, nếu như nuôi không tốt liền lỗ vốn, rủi ro vẫn rất lớn."

Đồng Thành Quân: "Anh lúc trước không phải cũng chưa từng nuôi heo, bây giờ không phải cũng nuôi rất tốt sao? Mua cá giống có thể mất bao nhiêu tiền? Anh cũng không phải một lần liền làm lớn."

Diệp Tiểu Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn đem ẩn giấu trong đáy lòng rất lâu nói ra: "Thành Quân, nếu không chúng ta đi ra ngoài làm công đi? Đại ca, nhị ca em đều ở Quảng Châu làm công, mỗi tháng đều có thể kiếm được mấy trăm. Nếu em với anh cùng đi ra ngoài vào xưởng làm công, tiền lương hai người chúng ta gộp lại cũng không ít?"

Đồng Hân vểnh tai lên nghe, vào xưởng làm công? Ở đầu thập niên 90, cái này đúng là lối thoát tốt nhất cho người trẻ tuổi, thế nhưng lão ba, người có lối thoát càng tốt hơn nha! Khuôn mặt này của người, không đi làm diễn viên quả thực phung phí của trời!

Cũng không biết đoàn phim mà lão ba nói khi nào mới mời ba đi đóng phim, đến cùng lúc nào bọn họ mới đến vùng nông thôn này lấy cảnh đây?

Diệp Tiểu Vân đầy mơ ước nói: "Thừa dịp tuổi còn trẻ làm công nhiều mấy năm tiết kiệm tiền, lại làm chút buôn bán nhỏ cũng không tồi. Hơn nữa, em nghe bọn đại ca nói, hiện tại thành thị biến hóa rất lớn, có đủ loại đồ chơi mới lạ. Chúng ta còn trẻ tuổi, dù sao cũng nên ra thế giới bên ngoài nhìn xem."

"Vậy Hân Hân phải làm sao?"

"Cùng nhau mang đi! Con của đại ca em cũng đều ở Quảng Châu."

Đồng Thành Quân trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, "Đi không được! Không nói trong nhà trồng hơn 30 mẫu ruộng, lại nuôi heo, nuôi gà. Đại ca ở trấn trên dạy học không có thời gian, nhị tỷ lại lấy chồng có chính mình gia đình muốn chiếu cố, tứ đệ vẫn đang đọc sách, ba anh lại bệnh, thân thể không tốt. Anh nếu như một mạch đi thẳng, việc nông trong nhà phải làm sao? Dù sao cũng không thể kêu ba anh kéo thân bệnh đi làm!"

Diệp Tiểu Vân bĩu môi, tức giận nghiêng người tránh ra, biết ngay sẽ nhận được lý do từ chối như vậy mà, tức chết rồi! Còn không bằng không nói.

Đồng Hân trở mình, ai.. người ba ba này của cô là một hiếu tử, đứa trẻ một mực nghe lời nhưng luôn bị đối xử khắc nghiệt.

"Ngủ đi." Diệp Tiểu Vân trở mình lên giường, cũng không quan tâm Đồng Thành Quân có muốn đi ngủ hay không, trực tiếp đem đèn tắt rồi.



Đồng Thành Quân nìn thở ngồi ở bên giường, một lát sau mới di chuyển đến trên giường nằm xuống, đưa tay kéo kéo cánh tay bà xã, "Tiểu Vân?"

Diệp Tiểu Vân dùng sức đẩy một cái, hất tay của hắn ra, không phản ứng Đồng Thành Quân.

Đồng Thành Quân mặt dày dán qua, đem bà xã kéo vào trong lồng ngực, dùng sức cọ cọ vào cổ cô, khàn giọng nói: "Em có thể đánh anh, mắng anh nhưng đừng không để ý tới anh."

Diệp Tiểu Vân giẫy giụa: "Anh thả em ra! Hân Hân còn ở đây."

Đồng Thành Quân ôm chặt không buông tay, "Sau này anh sẽ nghĩ nhiều hơn cho gia đình nhỏ của chúng ta, cũng thay em suy nghĩ nhiều hơn. Em liền để anh thử xem, xem nuôi cá có được hay không? Nếu như không được, anh sẽ nghe lời em đi ra ngoài làm công, có được hay không?"

Diệp Tiểu Vân nhụt chí mà ngừng giẫy giụa: "Thật sự?"

"Ân, anh đã khi nào gạt em?"

Tiểu phu thê hay người đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nhão nháo dính dính mà ôm lấy nhau lăn cùng một chỗ.

Đồng Hân bưng kín lỗ tai, thanh âm rung động: "Bé cái gì cũng không nghe thấy, cái gì bé cũng không nghe thấy.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK