“Harry, cậu muốn về nhà sao?” Ngay khi Harry chuẩn bị mở cửa xe, Edward đứng bên cạnh cậu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên.”
“Không định đi nơi khác chứ?” Anh ta cau mày muốn xác nhận.
A, giọng điệu hiện tại của anh ta nghe quả thật rất giống Charles, Harry ở trong lòng làm mặt xấu, ngoài miệng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Anh cho rằng buổi tối tôi sẽ đi đâu chứ? Tôi bây giờ đang muốn về nhà ngủ đây.”
“Được rồi.” Edward sắc mặt liền dịu lại, “Vậy trên đường cẩn thận.”
Dù vô cùng buồn ngủ, nhưng Harry lái xe vẫn rất cẩn thận.
Qua một chỗ quẹo, Harry kinh hoảng, vội vàng giẫm phanh dừng lại.
Tiếng phanh rít lên làm màng nhĩ của cậu đau đớn, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn phía trước, rất lâu mới ngồi phịch trở lại vị trí ghế lái thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một cô bé tóc đen đang hoảng sợ đứng giữa đường, mà chiếc xe tải màu đỏ của cậu chỉ cách người cô bé vài cen-ti-mét.
“A, mình đúng là nên cảm tạ sau khi tập luyện khống chế phép thuật xong mới đụng phải loại chuyện này! Nếu một thiếu niên không đầy mười tám tuổi phạm tội thì sẽ thế nào đây?” Harry trong lòng cảm thấy may mắn nghĩ, nên biết rằng đột nhiên hoảng sợ nhất định sẽ làm cho phép thuật của cậu không thể khống chế xao động. Cậu hít sâu một hơi nhảy xuống xe, đi đến trước mặt cô bé.
“A..., thật xin lỗi, anh...” Cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đôi mắt màu nâu nhạt hoảng sợ nhìn cậu, sau đó cô bé lập tức nắm lấy quần áo Harry.
Harry bị cô bé làm cho hoảng sợ, điều này cũng làm 1 chút tức giận vừa rồi của cậu biến mất.
Cậu không thể tức giận với 1 cô bé, vì thế cậu khẽ thở dài, dịu dàng nhìn cô bé, “Được rồi, không có chuyện gì đâu, cô bé. Em đã an toàn rồi! Em vì sao không đi trên lối dành cho người đi bộ?”
“Em...”
Cô bé vừa mới mở miệng, một giọng đàn ông xa lạ từ trong đêm đen truyền đến: “A, Bree, đã trễ thế này, sao con lại ở đây? Cha tìm con lâu rồi đó!”
Một người đàn ông trung niên tóc vàng lưng đeo túi du lịch từ phía đối diện đi qua, cảnh giác nhìn Harry. Bàn tay vốn đang sờ bên hông, lại buông xuống. Sau đó vươn một tay giữ chặt cánh tay cô bé kia kéo về phía mình, tay kia thì đặt trên đầu cô bé, bắt cô bé phải cúi đầu: “Xin lỗi, con gái tôi đang giận dỗi với tôi, cho nên... Ha, bé cưng, xin lỗi anh bạn trẻ này, chuyện con làm trái với quy tắc giao thông đi!”
Cô bé hoảng sợ ngước mắt lên, đôi mắt màu nâu nhạt đầy nước mắt: “Rất xin lỗi, em...”
“Không cần đâu.” Harry vội vàng ngượng ngùng nói, “Con gái của ông nhìn có vẻ rất tội nghiệp.”
“Đúng vậy, bé cưng của cha, cùng cha trở về đi, đừng giận nữa! Vậy đi, anh bạn trẻ, tạm biệt.” Người đàn ông tóc vàng nói xong, dịu dàng vuốt ve tóc cô bé, lôi đi.
Harry quay đầu, thu lại biểu tình ngại ngùng trên mặt, khởi động ô tô, chậm rãi mở máy.
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy “2 cha con” biến mất ở góc đường, cậu yên lặng dừng xe ở ven đường, chậm rãi nheo mắt lại.
Thân là 1 người cha, con gái suýt chút nữa bị đụng trúng, nhưng không quan tâm an toàn của nó, còn ánh mắt cô bé kia cũng rõ ràng là quá mức hoảng sợ.
“Để xem cô bé để lại cho mình cái gì?” Harry nhảy xuống xe nhờ vào đèn đường mở ra tờ giấy bị nhàu nát trong tay, bên trên là mấy chữ màu đỏ sậm được viết xiêu xiêu vẹo vẹo: SOS, bốn...
Đây là vừa rồi khi cô bé kia giữ chặt quần áo của cậu, đã nhân cơ hội đó nhét vào túi áo, Harry lúc ấy chẳng qua giả vờ không phát giác mà thôi. Chữ viết hình như là bằng máu, hơn nữa còn có thể rõ ràng thấy là vội vàng viết lên, bởi vì bị nhàu nát, nên giờ đã gần như không đọc được.
“Có lẽ là: cứu mạng, kẻ xấu có bốn người, hoặc là con tin có bốn người.” Harry đoán ý nghĩa trong đó, “Đúng là 1 cô bé thông minh, nhưng dùng loại phương pháp này để xin giúp đỡ, nếu bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”
Linh cảm của 1 Gryffindor đã ngủ yên trong người Harry rất lâu đột nhiên thức tỉnh, một hoặc vài sinh mạng của người vô tội đang...
Người đàn ông tóc vàng kia có giấu súng bên hông hay không, Harry cũng không chắc, nhưng cậu biết lúc nãy tuổi tác bên ngoài của mình đã làm cho hắn thả lỏng cảnh giác. Nếu không vừa rồi khi gặp hắn, cậu đã trở thành thứ gì đó hoặc một thi thể, đương nhiên là nếu tên tóc vàng kia thật sự có khả năng chiến thắng một vị phù thủy “tồi”.
Bốn người... Có lẽ là người nơi khác đến, cậu ngay từ đầu đã nghĩ tới đám tội phạm cực kỳ nguy hiểm đến từ Seattle. Có lẽ bọn chúng bắt cóc cô bé này ở nơi khác, hoặc có thể còn có con tin khác nữa. Harry bình tĩnh nghĩ.
Nếu để cho tên tóc vàng rời đi, có thể không bao giờ được tung tích bọn chúng nữa, còn cô bé kia có lẽ bởi vì lần này trốn đi mà chọc giận bọn chúng, trở về có thể sẽ khó giữ được tính mạng.
Cậu cũng không coi thường vũ khí của “Muggle”, Harry tính toán một lát: buổi chiều luyện tập xong còn lại chút phép thuật, hơn nữa buổi tối cũng khôi phục được 1 phần, hẳn là đã được một phần năm, chỉ cần sử dụng thuận lợi, đối phó mấy tên”Muggle” có vũ khí này cũng không thành vấn đề, nhưng tốt nhất nên đem bọn chúng tách ra. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là thần chú phải hoàn toàn chịu khống chế của cậu, mà chiếu theo tình huống luyện tập thì cũng không lạc quan mấy. Cho nên vừa rồi cậu không có mạo hiểm sử dụng thần chú theo dấu mà từ khi phép thuật thức tỉnh tới nay cậu chưa từng luyện qua trên người cô bé kia, nếu như cậu không khống chế được phép thuật sẽ biến thành câu thần chú khác, như là thần chú hiện hình, nó sẽ làm cả người cô bé sáng lên.
Nhưng dù thế nào loại chuyện này vẫn nên báo cảnh sát trước đã. Cậu gọi cho Charles, nghe được tiếng tổng đài báo đã hết tiền.
“Chết tiệt! Chiều nay Mike đã nhắc mình!” Harry bất đắc dĩ nguyền rủa 1 tiếng. Ngã tư đường trống trải nên không có ai có thể giúp cậu báo cảnh sát.
Chậm chút nữa có thể sẽ nguy hiểm đến mạng người.
Dù nói thế nào, mình cũng từng là một thần sáng, hơn nữa mình không phải rắn, không phải lửng, cũng không phải đại bàng, mà là một sư tử Gryffindor!
Vì thế dũng khí của 1 sư tử nhà Gryffindor từ khi sống lại tới nay đã mười bảy năm luôn cẩn thận che giấu.
Harry rất nghiêm túc, cậu yên lặng ẩn vào ngỏ tắt nhỏ bên cạnh. Nơi đó đi thông đường đến thị trấn, tên tóc vàng này rõ ràng là vì mua đồ dùng thiết yếu mới mạo hiểm vào thị trấn, mang theo 1 cô bé sẽ không bị nghi ngờ. Hơn nữa bọn chúng hẳn là không có lái xe, dù sao thì xe có thể là do trộm được, nên nếu bị phát hiện sẽ rất phiền toái.
Theo dấu chúng, tìm được nơi ẩn nấp, sau đó sẽ nghĩ biện pháp cứu con tin ra hoặc là báo cảnh sát...
Trong rừng rậm tối đen, hầu như đưa tay cũng không thấy được năm ngón, chung quanh ngẫu nhiên lại truyền đến tiếng cú mèo như đang khàn khàn rên xiết.
Ánh trăng non xuyên thấu cành lá dày đặc, chiếu xuống mặt đất ẩm ướt, tạo thành ánh sáng màu xanh kỳ bí, nhưng là thứ ánh sáng duy nhất trong khu rừng.
Một dáng người nhỏ gầy, linh hoạt xuyên qua rừng rậm. Cậu vượt qua đám dương xỉ rậm rạp, nhưng không phát ra 1 tiếng động nào.
Harry cũng không sợ khung cảnh tối đen này, ở đây chỉ làm cậu nhớ lại khu Rừng Cấm thần bí thời đi học.
Cậu không dám dùng thần chú ngụy trang cho mình, bởi vì một khi câu thần chú thất bại sẽ sinh ra hậu quả khó có thể đoán trước được. Nếu kiếp trước cậu dùng nhiều thời gian để luyện phép thuật vô thanh hơn, thêm vào đó nếu khả năng khống chế phép thuật cũng ổn định, thì bây giờ không cần quá cẩn thận như vậy.
Do dự một chút, cậu vẫn sử dụng thần chú cách âm mình hay dùng, để bảo đảm bước chân sẽ không phát ra tiếng động, khiến cho tên tóc vàng phía trước chú ý.
Khi đi được khoảng hai tiếng, trên nền đất rừng ướt sũng này đúng là rất phí sức lực, tên tóc vàng lưng đeo túi du lịch thật lớn cũng càng ngày càng chậm lại, cô bé phía trước cũng đã nghiêng ngả lảo đảo.
Thân thể Harry cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, sau khi luyện tập phép thuật cậu còn chưa được nghỉ ngơi. Cậu cố gắng ổn định nhịp thở, để còn có thể theo dấu tên phía trước, bởi vì cậu thật sự không biết cái chỗ chết tiệt đó còn xa lắm không!
Ha, có lẽ đây là vì lệnh truy nã tội phạm của bang, nên khiến toàn bộ cảnh sát đi bắt bọn chúng phải mệt mỏi trên đường. Harry cẩn thận né qua một lùm cậy dại, có gắng chịu đựng không đối với cái tên phía trước thi triển thần chú nguyền rủa.
Dù sao thì nơi này cũng không có Azkaban...
Tiếng chửi rủa của tên tóc vàng ở trong đêm yên tĩnh mơ hồ truyền đến: “Chết tiệt mày, Lord, sao có thể để tao một mình mang theo con bé này đi mua đồ! Ha, cưng à, nhanh lên, mày còn muốn chạy đến sáng sao?”
“Nhưng tôi đi không nổi...” Tiếng cô bé lanh lảnh truyền đến.
“Đừng có mơ...” Tên tóc vàng cười hắc hắc, lấy tay vỗ vỗ bên hông, khoa tay múa chân làm ra tư thế đấu súng, “Ha, mày nói xem nếu qua mấy tuần nữa có người phát hiện thi thể thối rữa của 1 cô bé trong rừng...”
“Không ——, xin đừng làm hại tôi! Xin ông...” Cô bé hoảng sợ thét lên, bước nhanh hơn.
“Ha ha ha, thế này mới đúng chứ, cưng à, bé Bree của ta.”
...
Harry cẩn thận đi theo phía sau bọn họ, khi xuyên qua một sườn đất thì nhánh cây trên đầu lung lay hai cái, bỗng nhiên rơi xuống 1 thứ màu đen, cùng lúc đó rơi trúng cổ của cậu, tạo cảm giác lạnh lẽo.
Harry hoảng sợ, suýt chút nữa muốn la lên.
Mặc dù có thần chú cách âm, nhưng cậu vẫn khó kiềm chế cảm giác cả người lông tóc dựng đứng, đưa tay chộp lấy thứ trên cổ.
Một con rắn màu xanh lớn bằng ngón tay cái ở trong tay cậu không ngừng giãy dụa, thở phì phì, phun đầu lưỡi, nhìn qua hình như là lập tức muốn tấn công.
Đầu hình tam giác —— nó là rắn độc!
“Ha, chờ một chút.” Harry phản xạ có điều kiện mở miệng nói, phát ra không ngờ là tiếng “tê tê”.()
“Là ngươi đang nói chuyện sao? Con người.” Một giọng nói thật nhỏ ngay sau đó truyền vào tai cậu.
A, mình nên sớm nghĩ tới, từ khi phép thuật thức tỉnh, thì cái gì cũng có thể xảy ra! Harry tự mình cũng ngây người, bởi vì từ lúc sống lại trên thế giới này, cậu đã không cách nào nghe hiểu xà ngữ được nữa. Lần này chẳng lẽ là bởi vì phép thuật thức tỉnh, cho nên những khả năng đặc biệt ở kiếp trước cũng thức tỉnh sao? Đáng tiếc bây giờ cũng không phải lúc “mặt đối mặt nói chuyện phiếm”...
“Đúng vậy. Là ta đang nói chuyện, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này. Quý ông? Hay quý cô?” Harry liếc mắt nhìn bóng người sắp biến mất ở phía trước, dồn dập mở miệng nói, lại phát hiện mình nói tiếng Anh, vì thế cậu sửa miệng dùng xà ngữ nói lại một lần.
“Là quý cô.” Con rắn nhỏ màu xanh cuối đầu xuống, trên cổ tay cậu quấn hai vòng, nhìn qua có vẻ muốn đem thân thể của mình cột lại.
“Được rồi, quý cô. Tôi bây giờ không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, xin trước tiên ngủ một giấc đi.” Tiếng “tê tê” quỷ dị từ miệng phát ra, Harry coi thường kháng nghị của đối phương, đem quý cô rắn từ trên cổ tay kéo xuống, nhét vào túi áo.
Chú giải:
() Ai có xem Harry Potter rùi thì sẽ biết cái tiếng mà em nó phát ra khi nói xà ngữ ha^^, qt đại ca dịch ra chữ đó, nên ta để luôn^^, vì cũng chả biết sửa thành chữ gì cho nó giống^^
=================================================================
Chuẩn bị coi màn phim hành động, mà chắc có hài nữa đó=)), xếp ghế, ôm bắp rang nước ngọt sẵn đi a^^. Giờ thì các nàng biết cái nhân vật thú vị mà ta nói hum trước là “ai” rùi ha^^, vì đúng là nó có thể gọi là “người” đâu=)). “quý cô” rắn này rất là thú vị đó=)))). Phim hành động này cũng những màn kinh điển nha^^, thử đoán xem là màn gì?^^, tiếp tục ủng hộ nhá^^