• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đem dược liệu chuyển vào phòng ngủ của mình xong, một con rắn nhỏ màu xanh biếc chậm rãi từ dưới gối đầu chui ra.

Tiếng “tê tê” truyền vào tai: “A, Harry, chào buổi chiều!”

“Medusa, chào buổi chiều.” Harry vừa xem xét danh sách, vừa không chú tâm chào hỏi quý cô rắn.

Medusa là tên mới của con rắn nhỏ màu xanh biếc kia, đây là tên nó tự đặt. Hôm đó sau khi Edward nói xong, Harry về nhà lên trên mạng tra một chút, nó đúng thật là một con rắn Mamba màu xanh, nhưng là hình như có biến dị, màu vảy không hề xanh biếc như đồng loại của nó, nên nó rất không hài lòng về điều này.

Medusa vô cùng sùng bái nữ hoàng đầu rắn trong truyền thuyết kia, vì thế dùng tên của bà ta đặt cho mình. Nghe nói nếu có được khả năng như vậy thì nó có thể không phải tốn sức mà chỉ cần quẩy đuôi 1 cái đã có thể đem “cái tên thô lỗ nhà Cullen” ném ra góc tường hoặc biến hắn thành đá. Nhưng điều làm nó thất vọng chính là, vị chủ nhân kia của nó đối với câu nói này chưa bao giờ bình luận gì cả.

“Hắn là 1 tên rình rập đáng xấu hổ!” Medusa nhỏ giọng nói, nhưng Harry vẫn đang chăm chú vào cái danh sách thật dài kia, chỉ vô ý thức “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ cậu đã biết.

“A —— cậu ta hoàn toàn không để ý nghe mình nói...” Con Mamba xanh biến dị nằm ngửa trên giường của Harry, lộ ra vảy bụng màu sáng. Nó kéo dài giọng ra, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của cậu chủ, “Người yêu trẻ tuổi của ta ơi, mỗi lần nghe tên ta từ đôi môi đỏ mọng của chàng, ta lập tức trở thành 1 bông hoa bồ công anh nhẹ nhàng, bay lên...”

Một cậu thần chú cách âm vô thanh được phóng ra, Harry cẩn thận so sánh đơn đặt hàng và hàng mình nhận được. Câu thần chú này là cái mà cậu thuần thục nhất.

Con rắn nhỏ màu xanh biếc kia hoàn toàn không phát hiện tiếng của mình bị chặn lại trong 1 phạm vi rất nhỏ, vẫn hưng phấn nói không ngừng, mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô.

Sau một lúc lâu, Harry buông danh sách, nhẹ nhàng thở ra.

Những dược liệu này là do cậu dùng tiền tích góp vốn dùng trả học phía khi lên đại học để đặt hàng qua mạng, đây là thành quả mà mấy tháng nay cậu tra cứu hình dạng dược liệu gốc, thành phần và cách sử dụng, rồi quyết định xem thứ nào có thể thay thế nguyên liệu độc dược để chế ra thuốc ổn định hoặc thuốc làm dịu. May mắn là hai loại thuốc này không dùng tới chất dịch của sên hay những thứ linh tinh ghê tởm khác.

Vạc nấu vẫn chưa có tin tức, nhưng cậu đã gần như không còn tiền để đặt làm. Vì thế cậu quyết định khi đêm tối yên tĩnh, sẽ lấy cái nồi inox mới tinh dưới bếp để thử nghiệm, dù sao thì những nguyên liệu này cũng tương đối ổn định, không dễ dàng nảy sinh phản ứng gì lớn.

“A, nếu như giáo sư Snape mà biết chuyện này, nhất định sẽ giết mình. Potter ——, thằng nhãi bị quái vật giẫm vào đầu kia, Gryfindor trừ 20 điểm...” Harry trong đầu nhớ lại cách kéo dài âm điệu chữ “Potter” 1 cách đầy ác ý của Severus Snape, đột nhiên rùng mình một cái.

Vì thế lúc màn đêm buông xuống, sau khi xác định Charles đã ngủ say, Harry sử dụng thêm 1 câu thần chú giúp mình có thể cách âm suốt đêm.

Harry cẩn thận bày 1 cái nồi inox ở giữa phòng mình.

Kéo rèm, bài kết giới xung quanh phòng, thi triển các loại thần chú bảo hộ, thần chú cách âm, để bảo đảm chắc chắn cho dù trong phòng ngủ có nổ lớn, ngài cảnh sát trưởng của thị trấn Forks vẫn có thể thoải mái ngủ tới sáng hôm sau, Harry chuẩn bị bắt đầu cuộc thí nghiệm độc dược đầu tiên trong cuộc đời này của mình.

Medusa im lặng nằm trên gối đầu, say mê nhìn chăm chú vào dáng thiếu niên đang chăm chú bận rộn chuẩn bị nguyên liệu: “Quả nhiên, đàn ông khi làm việc…là hấp dẫn nhất.”

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyện đến 1 tiếng “rầm”, như có thứ gì đó đập vào cửa kính.

Harry đang chuẩn bị đốt lửa suýt chút là trượt tay.

Cám ơn trời đất, chỗ Charles còn có thần chú cách âm, nếu không ông ấy nhất định sẽ bị đánh thức.

Harry đột nhiên nhớ tới, cậu đã sử dụng thần chú phòng vệ trong phòng, đương nhiên cũng tính luôn cửa sổ, câu thần chú kia có thể ngăn ánh sáng cùng 2 tầng bảo vệ, như vậy, vừa rồi bên ngoài là cái gì...

Lúc này chất giọng lanh lảnh mang theo chán ghét của quý cô rắn vang lên: “Đó không phải tên trộm Edward Cullen thì là ai!”

Edward Cullen!

“Cô nói cái gì, anh ta đã tới sao?” Harry cũng không truy cứu vì sao Medusa gọi Edward là tên trộm, chỉ kinh ngạc về ý của Medusa trong lời nói vừa rồi. Từ hôm Edward nhìn thấy máu của cậu rồi vội vàng rời đi, Harry cũng chưa gặp lại anh ta, đương nhiên cả gia đình Cullen đều không đến trường.

Medusa bất mãn hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Được rồi, hắn đúng là 1 tên thích rình rập, tôi đã sớm nói với cậu rồi, nhóc con. Hắn khẳng định là có ý xấu gì đó, hắn thậm chí còn từng...”

Nhưng Harry lại xem nhẹ câu kế tiếp nó nói, không biết vì nguyên nhân gì mà con rắn Mamba Châu Phi biến dị này luôn đối địch với Edward.

Nếu quả thật chính là Edward...

A, trời ạ!

Harry như thấy được cảnh anh chàng ma cà rồng đẹp trai xuất hiện vào ban đêm, vốn muốn vào bằng cửa sổ, kết quả đầu đụng phải thần chú phòng vệ bên ngoài.

Harry khổ sở rên rỉ.

Cậu vội vàng kéo rèm ra, thu hồi thần chú phòng vệ trong phòng, ló đầu ra cửa sổ tìm hiểu.

Tất cả đều yên tĩnh như bình thường, ngoài cửa sổ chỗ ngã tư đường trống trải tối đen, không có một bóng người.

Cậu nhẹ nhàng thở ra, rồi lại có chút thất vọng.

Khi quay đầu thì cậu gần như hốt hoảng.

“A, trời ạ, anh vào bằng lối nào vậy?” Harry lui về phía sau từng bước dựa vào tường, đem cậu thần chú bên miệng nuốt xuống. Chàng ma cà rồng đẹp trai tái nhợt yên lặng không một tiếng động đứng trước mặt Harry, nhìn chằm chằm cậu.

“Ngay vừa rồi, từ cửa sổ dưới lầu. Harry..., tôi muốn hỏi, cậu còn chưa ngủ sao?” Ngay sau đó, Edward có chút xấu hổ tránh ánh mắt Harry, thấp giọng mở miệng nói.

“Ha ——, đúng vậy, bình thường thì tôi ngủ sớm, cho nên khách đến thăm đều không thấy được mặt.” Harry khoa trương thở dài, “Lần này rốt cuộc đã thấy được người, ngài ma cà rồng ạ.” Cậu cảm thấy nếu không phải hôm nay mình trễ thế này vẫn chưa ngủ, mà Edward lại vì phát hiện cửa sổ của cậu có vấn đề, nên vội vã tiến vào do đó mới bị cậu phát hiện. Được rồi, ít ra thì quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề, hình như không có rơi từ cửa sổ xuống.

“Harry, vừa rồi cửa sổ của cậu... Được rồi, cậu đã đoán được rồi mà, thân phận của chúng tôi. Đúng vậy, Alice đã nói cho tôi biết. Harry, cảm giác của cậu quả nhiên rất tốt.” Edward chần chờ một chút, dường như muốn chuyển trọng tâm câu chuyện, anh ta cau mày chỉ vào cái nồi đặt giữa phòng, “Như vậy..., đây là cái gì? Chẳng lẽ cậu nửa đêm đói bụng, cần nấu thức ăn sao?”

“Không, là chuẩn bị điều chế độc dược, như trên hay chiếu TV.” Harry trực tiếp trả lời cậu hỏi của anh ta, cậu cảm thấy đây là 1 cơ hội để nói chuyện rõ ràng, cậu vốn không biết phải nói vào lúc nào, nên có lẽ đây là một cơ hội tốt.

“Chuyện này đùa không vui đâu, Harry, đây không phải là ‘Hài kịch đêm khuya’.” Edward chậm rãi nói, vẻ mặt có chút chán nản.

Harry do dự một chút, mở miệng nói: “Nếu vậy, Mr. Cullen, đêm nay rốt cuộc anh tới đây làm gì? Hay là, có vấn đề gì đó muốn hỏi tôi ư?” Ví dụ như đám tội phạm truy nã bị mất trí nhớ 1 cách thần bí...

“A, Harry.” Edward đột nhiên có vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Xin dừng nói đến chuyện này, tôi xin cậu đấy, tôi biết cậu nhất định sẽ không muốn biết đâu.” Như việc, bị một anh chàng ma cà rồng theo dõi.

“Tôi sẽ lập tức đi khỏi đây.” Trước khi định rời khỏi, anh ta nói thêm.

...

Harry đột nhiên cảm thấy Edward và cậu đang nói 2 việc khác nhau, cậu thở dài: “Tôi muốn hỏi là, anh không nghe Rosalie nói qua cái gì sao? Chuyện sau khi anh rời khỏi đó.”

Chẳng lẽ anh ta đối với năng lực của cậu hoàn toàn không có hứng thú? Vắt óc tìm kế che đậy lâu như vậy, khó khăn lắm mới muốn nói ra, lại không có ai tình nguyện nghe.

Một loại cảm giác bị thất bại đột nhiên bao phủ cậu.

“Không có, đêm đó Carlisle bỗng nhiên nhận được thông điệp xin giúp đỡ từ bạn tốt ngày xưa của ông ấy là gia đình Virginia(1), bởi vì có 1 nhóm ma cà rồng từ bên ngoài đến tấn công các thành viên của họ. À, gia đình Virginia cũng là những người theo ‘chủ nghĩa ăn chay’ giống chúng tôi. Carlisle cùng Esme mang theo Emmet, Jasper và Rosalie sau khi giải quyết hậu quả vừa về đến, suốt đêm rời đi, đến giờ còn chưa trở về, chỉ có tôi và Alice ở lại.” Edward đáp.

Harry đột nhiên không biết nói thế nào, thì ra anh ta hoàn toàn không biết chuyện đêm hôm đó.”Chẳng lẽ sao đó anh không hề chú ý tới tình hình của đám tội phạm truy nã kia sao? Ví dụ như có ai thấy rõ gương mặt anh hay không?”

“Không, mấy ngày nay... Tôi hoàn toàn không quan tâm, hơn nữa..., tôi tin tưởng cách làm việc của Rosalie.” Edward thấp giọng mở miệng nói.

Thật ra thì cũng không có gì, anh ta chỉ là không biết mà thôi, Harry uể oải nghĩ.

“Được rồi, một khi đã như vậy, thì..., anh có thể cho tôi biết về bí mật tại sao một ma cà rồng, có thể ra ngoài vào ban ngày, lại còn có thể ăn thức ăn của con người... Sau đó chúng ta có thể trao đổi một ít... ý tôi là, thử trao đổi một ít tin tức.” Về bí mật của phù thủy, bề ngoài cậu như 1 thiếu niên đầy lòng hiếu kỳ tò mò về truyền thuyết ma cà rồng không thể ra ngoài vào ban ngày để đặt câu hỏi, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng. Một chủng tộc luôn bị con người xa lánh, cũng như cậu trước khi 11 tuổi sống ở thế giới Muggle.

Edward lại tránh ánh mắt của cậu, không nói lời nào.

Harry lập tức biết anh ta rõ ràng không có ý định cùng cậu chơi trò “Tôi hỏi anh đáp”.

Harry có chút thất vọng.

Chú giải:

(1)Qt đại ca dịch là Ni Á gia tộc, ta tra anh google thì ra chữ Virginia, nên thôi cứ quăng vào, dù sao thì cũng là nhân vật phụ thôi, không cần bận tâm tới làm gì.

==================================================

bắt đầu “nói rõ” ràng rùi đây=)))))))))), nhưng để nghe được chính xác ý muốn nghe thì cần phải chờ tiếp^^, tiếp tục ủng hộ nha^^, iu các nàng nhiều^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK