Harry do dự một chút, quyết định không nói cho anh biết việc cậu có thể đã gặp 1 trong những người đứng đầu của gia tộc Volturi, việc này sẽ chỉ làm anh lo lắng mà thôi.
Sáng ngày thứ hai, Harry bị Edward đánh thức, phát hiện ngoài cửa sổ quả nhiên lại là một ngày nắng đẹp.
Kết quả Harry một mình ở thư viện Vatican giết thời gian cho tới trưa.
Cậu chưa bao giờ cho rằng mình thích hợp chờ đợi trong thư viện, nơi này đa số đều là sách tôn giáo và triết học, nên tới bây giờ vẫn không thu hoạch được gì khiến Harry càng thêm buồn bực.
Gần ba mươi năm qua đi, không biết Sirius hiện tại thế nào? Đi vào thế giới này, cậu dù sao cũng coi như được sống lại, có bạn bè và người thân mới.
Nhưng còn Sirius thì sao? Sau khi ra khỏi Azkaban, chú ấy gần như chưa từng có 1 ngày yên ổn. Chú ấy thậm chí còn chưa giải oan trước mặt công chúng, thì đã vì cậu tự cho là đúng mà “tử vong”... Sau đó một mình đột nhiên xuất hiện ở thế giới xa lạ này, nơi đây chú ấy không có thân phận, không có người thân, không có bạn bè...
Được rồi, chú ấy là người đã trưởng thành, có lẽ mình không nên lo lắng như vậy. Nhưng, ít ra, chú ấy còn sống...
Nghĩ đến đây, Harry gần như 1 giây cũng không chờ nổi nữa. Cậu lập tức đứng lên, suýt chút làm ngã bàn xem sách.
Mình phải làm cái gì đó. Cái gì cũng được, chỉ cần không bắt mình đợi ở đây! Có lẽ mình thật sự nên đi thư viện bí mật ở nhà thờ St. Peter ngay bây giờ... Đối với vị trí thư viện, Carlisle cũng chỉ biết nó ở trong giáo đường lớn, nhưng không rõ nó cụ thể ở nơi nào. Vậy hôm nay, mình nên tìm hiểu 1 chút về vị trí chính xác, rồi sẽ mang theo Edward cùng đi.
Ngẫm lại vẫn còn 1 buổi trưa, Harry không chút do dự rời khỏi thư viện hướng về phía nhà thờ St. Peter.
Khi Harry xuyên qua quảng trường St. Peter đi vào cánh cổng nhà thờ lớn trang nghiêm bên dưới tượng St. Peter thì bên trong chỉ có mấy người, vài du khách đang cầu nguyện.
Vừa mới rảo bước vào đại sảnh, cậu thoáng nhìn thấy 1 chút góc áo đen biến mất ở góc rẽ, phía sau là một vị giáo sĩ mặc hồng y. Từ cách đối phương ăn mặc, có vẻ là một vị giáo sĩ có địa vị không thấp, hay thậm chí là tổng giám mục. Nhưng Vatican là trung tâm của Thiên Chúa giáo, trong giáo đường, nếu nhìn thấy mội hai vị tổng giám mục cũng không phải là chuyện lạ, cho nên Harry cũng không để ý.
Cậu tự nói với mình, cậu chỉ là du khách bình thường, cậu đi thăm thú.
Nhà thờ St. Peter là giáo đường lớn nhất trên thế giới, chiếm diện tích 2.3 nghìn mét vuông, có thể đồng thời chứa 6 nghìn người cầu nguyện. Ở 1 nơi lớn như vậy muốn tìm được mật thất, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Có lẽ nó ở dưới đất, có lẽ ở phía tượng thờ, hoặc ở sau 1 cánh cửa âm tường.
Harry bắt đầu đi dọc theo một hướng, chậm rãi đi lên. Cậu trông như đang chăm chú quan sát vách tường tuyệt đẹp chung quanh đến từng chi tiết, cùng với hoa văn điêu khắc tinh tế. Nhưng thực tế lại đang dùng phép thuật kiểm tra chung quanh có mật thất tồn tại hay không.
1 vị lão giáo sĩ nhìn lại đây, Harry lập tức cười ngại ngùng với ông ta.
Có lẽ cho rằng đây là 1 học sinh có hứng thú với nghệ thuật tôn giáo, lão giáo sĩ cũng cười hiền từ với cậu, xoay người đi khỏi.
Vì đề phòng mình lại bị chú ý tới, Harry dùng 1 câu thần chú xem nhẹ cho mình.
Nghe nói bên dưới giáo đường là mộ của St. Peter, thư viện ngầm không biết có phải ở đây hay không.
Harry đi rất chậm, trên hành lang thật dài kia, cậu gần như đã dùng hết nửa thời gian để đi. Đến bây giờ cậu đã đi hơn hai giờ, vẫn không có phát hiện gì.
Lại đi vào phòng giữa, những bức tranh tường tuyệt đẹp trên đỉnh đầu và trên vách tường không gây chút hứng thú nào cho cậu.
Chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc bên tay phải, sau đó Harry tìm được cửa vào đã nhìn thấy vị tổng giám mục kia. Cậu nhanh chóng đi qua ông ta, bởi vì thần chú xem nhẹ nên Harry hoàn toàn không bị chú ý tới.
Harry tránh vị tổng giám mục suýt nữa là đụng phải mình, dựa vào tường đứng yên thật lâu, cuối cùng đưa ánh mắt sang nơi cậu đi tới.
Nơi này vị trí tương đối vắng vẻ, gần như không có du khách. Cuối hành lang gấp khúc có một cổng vào, ở cửa có hai người mặc trang phục lính hoàng gia bảo vệ, bên cạnh còn có 1 tấm bảng viết ít nhất bằng 5 thứ tiếng, đại khái nội dung là hạn chế du khách.
Nhưng nơi này chắc chắn không phải “Khu làm việc”.
Sau cổng vào là 1 hành lang hẹp dài âm u.
Ánh sáng bên trong rất mờ nhạt, ánh nắng chiều rọi qua những ô kính nhiều màu rực rỡ chiếu xuống, tạo thành nhiều màu sắc, mang theo không khí thần bí.
Trong giáo đường đều là nhân viên giáo hội bình thường, rất hiếm khi có thể nhìn thấy đội bảo vệ hoàng gia. Một loại cảm giác khó hiểu lập tức tràn ngập trong đầu, một giọng nói bảo với cậu có lẽ ở đây sẽ tìm được gì đó.
Đi vào nơi bí ẩn đó, sau khi dùng thần chú cách âm và ẩn thân, Harry công khai đi ngang qua chỗ người canh gác, tiến vào hành lang “Cấm du khách”.
Nơi này dường như không có máy quay, đương nhiên là, ở nơi bí mật của giáo hội sẽ không có máy quay.
Hành lang rất dài, vượt qua mấy ngã quẹo, ở cuối là 1 cánh cửa lớn cũ kĩ bằng đồng.
Một vị giáo sĩ mặc đồ đen canh giữ ở cửa, ông ta cũng không phát hiện Harry.
Harry nhanh chóng tung một câu Petrificus Totalus, đem ông ta bài thành tư thế dựa vào tường đứng thẳng. Vì để an toàn…, cậu lại dùng thêm 1 câu Obliviate.
Cửa lớn được khóa, dùng loại khá cổ xưa.
Một câu “Alohomora” để mở cửa, Harry cẩn thận lướt qua, đi vào.
Bên trong là một cái cầu thang cổ bằng đá rất hẹp, xoắn ốc đi xuống bên dưới. phía dưới là bóng tối sâu thẳm, trên tường là đế nến, hình thức rất xa xưa.
Từ bên trong dùng thấn chú để khóa cửa, Harry chậm rãi đi xuống.
Loại cảm giác này khiến cậu nhớ tới Hogwarts. Những buổi tối thám hiểm, trong lâu đài cổ xưa tìm kiếm đủ loại dường hầm bí mật và căn phòng phép thuật, đây là”hoạt động giải trí” của học sinh nhà Gryffindor với lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Dọc theo cầu thang hẹp đi xuống, không biết đi bao lâu. Cuối cầu thang lại là một cái cửa lớn khác.
Nơi này không biết đã sâu bao nhiêu mét.
Ở cửa lại có một giáo sĩ canh gác. Anh ta có chút không kiên nhẫn khoanh tay, liên lục lấy đồng hồ xem giờ.
Dùng cùng phương pháp để đánh ngất anh ta, Harry cẩn thận quan sát cánh cửa lớn này.
Chung quanh vách tường rất dầy, hình dạng cánh cửa lại càng cổ hơn, cũng càng nặng nề hơn. Ngoài cái khóa bên ngoài bên trong hình như còn có cái khóa hình dạng kỳ lạ hơn, Harry thử dùng một câu thần chú mở cửa, cậu phát hiện khóa ngoài đã mở, nhưng khóa trong lại không nhúc nhích.
Được rồi, cánh cửa này dầy và nặng như vậy, cho dù khóa mở, một người cũng không nhất định có thể đẩy được.
Chẳng thể trách bên ngoài canh gác cũng không nghiêm ngặt, bởi vì chỉ cần cánh cửa này, thì dù có dùng thuốc nổ, cũng không thể làm gì được.
Không biết bên trong có người hay không, trên người lại thêm 1 lần thần chú ẩn thân và cách âm Harry quyết định độn thổ đi vào.
Cậu ước lượng bề dầy của cánh cửa, và khoảng cách độn thổ. Chỉ cần di chuyển đến nơi cách cánh cửa 1 chút là được, nơi đó có thể phòng ngừa chạm phải vật gì khác.
Choáng váng qua đi, tầm mắt Harry lâm vào trong bóng tối mù mịt, chung quanh có mùi bụi đất xông vào mũi, còn có mùi da dê ẩm ướt.
Qua vài giây đồng hồ, ánh mắt thích ứng với ánh sáng mờ nhạt, Harry xác định mình đã tìm đúng nơi.
Cả mật thất không biết rộng bao nhiêu, bởi vì ánh sáng quá mờ, hoàn toàn không thể nhìn hết. Cách đó hơn mười mét trên bàn đá có 1 chiếc đèn cổ, hộp đèn phát ra ánh sáng nhá nhem ảm đạm.
Có lẽ là người canh gác bên ngoài để ở đây.
Trên đỉnh đầu là một pho tượng Chúa rất lớn, một cây thập tự giá khổng lồ gần như che kín nửa mặt tường. Mặt tường là đá màu xám trắng, trên vách tường được đẽo sâu vào, từng chỗ được để 1 bộ sách cổ, phần lớn đều là những cuộn da dê.
Sau đó là những dãy kệ sách cao lớn rất nặng, hình như là gỗ đen, có vẻ âm u.
Sách được đặt ngay ngắn, nhưng trên đó là lớp bụi dày, dường như rất lâu chưa có người động vào. Dù sao thì nơi này chứa những bộ sách mà đối với người thường, thì quá sức tưởng tượng.
Nhiều sách như vậy, nếu tự mình tìm không biết đến khi nào.
Harry tùy ý lấy ra 1 cuốn sách, phát hiện bên trong là ngôn ngữ cậu hoàn toàn không biết, có lẽ là chữ Anh cổ hoặc chữ Latin cổ. Quả nhiên nên mang Edward theo, không biết anh ấy có thể đọc được những ký tự này hay không.
Hiện tại đã biết vị trí cụ thể, có thể trực tiếp từ khách sạn mang theo Edward độn thổ đi vào, cũng rất tiện lợi. Harry không ngừng tính toán, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn đá.
Khi ánh mắt của cậu đảo qua phía sau đèn chợt thấy không đúng, lại vòng trở về.
Bên cạnh cây đèn trên bàn đá đặt một quyển sách cổ xưa đang mở, ngôn ngữ là tiếng anh, cậu có thể đọc được.
Trang đang mở kia chỉ có vài dòng viết tay ngắn ngủi. Bởi vì ánh sáng quá mờ, Harry chỉ có thể thấy năm ——năm 1239, sau đó là mấy từ đơn lọt vào tầm mắt —— dị giáo, phù thủy...
Đây là có viết về lịch sử phù thủy!
Cậu lập tức kích động, muốn kề sát vào đọc. Nhưng bỗng nhiên nhớ ra, cả người cứng ngắc.
Quyển sách này rõ ràng là có người mới tìm ra để ở chỗ này, bởi vì nó khá sạch sẽ.
Được rồi, nếu đèn và sách còn có thể là do người quản lý để ở đây, nhưng vì cái gì nhất định là trang này? Hoặc nên nói, trừ mình ra còn có người đang tìm lịch sử phù thủy...
Chẳng lẽ vấn đề này còn có người khác quan tâm? Bởi vì lúc đi vào, cửa bên ngoài đã khóa lại, cho nên Harry theo lẽ thường cho rằng bên trong không có ai, nhưng...
Chung quanh rất yên lặng, phía sau lại bỗng dưng lạnh cả người. Harry lập tức quay đầu lại, nhưng chỉ thấy trước mắt là bóng tối.